Nước miền Trung gọi là gì?

59 lượt xem

Miền Trung Việt Nam, hay còn gọi là Trung Bộ, là vùng đất nằm giữa Bắc và Nam. Tên gọi "miền thắt đáy lưng ong" gợi hình ảnh địa hình hẹp, dài. "Vùng đất kinh kỳ" nhắc đến Huế, kinh đô cũ. "Vùng duyên hải miền Trung" nhấn mạnh đặc điểm bờ biển dài. Tùy ngữ cảnh, người ta sử dụng tên gọi phù hợp, phản ánh khía cạnh lịch sử, địa lý hoặc văn hóa khác nhau của khu vực này. Sự đa dạng trong cách gọi thể hiện sự phong phú và đa chiều của vùng đất miền Trung.

Góp ý 0 lượt thích

Tên gọi vùng nước miền Trung là gì?

Ông hỏi vùng nước miền Trung gọi là gì hả? Tui thấy hơi khó trả lời thẳng vì nó tùy ngữ cảnh lắm. Chả lẽ gọi cả biển cả là “miền Trung”?

Thường thì người ta nói “biển miền Trung” thôi, dễ hiểu nhất. Nhớ hồi đi Nha Trang tháng 5 năm ngoái, biển xanh ngắt, đẹp mê hồn, giá vé tàu ra đảo chỉ có 150k thôi đó, lúc đấy tui mới thấy cái vẻ đẹp “miền Trung” thực sự.

Nhưng mà nói “vùng nước miền Trung” thì… kỳ kỳ. Phải nói cụ thể hơn chứ. Ví dụ như Vịnh Nha Trang, biển Đà Nẵng, hay vịnh Hạ Long (dù nó ở Bắc Bộ nhưng vẫn là vùng nước). Tùy vùng, tùy địa điểm mà có tên gọi riêng hết.

Tóm lại: Không có tên gọi chung cho “vùng nước miền Trung”. Phải chỉ rõ địa điểm thì mới có tên gọi chính xác được. Biển miền Trung là cáxh gọi phổ biến nhất.

Cái ly miền Bắc gọi là gì?

Ly nước cam vắt. Bình Định gọi là ly. Miền Bắc gọi là cốc. Ly – Cốc, đơn giản vậy thôi. Khác biệt vùng miền tạo nên sự đa dạng ngôn ngữ. Ví dụ như Sài Gòn gọi “tắc kè” là “thằn lằn”. Có khi cùng một vật, mỗi nơi một tên gọi.

  • Bình Định: Ly. Bình Định quê Tui nè Ông.
  • Miền Bắc: Cốc. Giống ly uống bia.
  • Miền Nam: Ly. Ly trà đá, ly cafe… toàn là ly.

Đôi khi ngôn ngữ cũng chỉ là phương tiện. Quan trọng là hiểu nhau. Hồi xưa Tui ra Bắc, gọi ly nước bị cười quá trời. Giờ thì quen rồi. Cái gì cũng có thể thay đổi, kể cả ngôn ngữ.

Tề là gì tiếng miền Trung?

Tề là kìa.

  • Tề: Kìa. Thường dùng để chỉ vật, người ở xa. Ví dụ: Tề, con chim đậu trên cành cây cao tề! Tui nhớ hồi nhỏ hay nghe bà ngoại dùng từ này. Bà ngoại tui quê gốc Quảng Nam.

  • Tê: Kia. Ví dụ: Cái tê là của tui đó, đừng có đụng vô. Tui với đám bạn hồi cấp 2 hay dùng từ này. Bây giờ ít dùng rồi.

  • Ri: Thế này. Ri là nói như ri, làm như ri. Ví dụ: Chuyện là ri… Nghe kể lại, từ này bắt nguồn từ những người nông dân chân chất.

  • Rứa: Vậy, thế. Tui thấy từ này dùng nhiều khi muốn hỏi lại cho chắc chắn. Ví dụ: Rứa hả? Tui có ông anh họ hay nói rứa.

  • Chi: Gì, cái gì. Chi mô, chi rứa, ăn chi chưa? Ví dụ: Hôm nay ăn chi? Tui thấy mẹ tui hay dùng từ này khi hỏi tui ăn cơm chưa.

  • Răng: Sao, sao vậy, thế nào. Răng mà ngon rứa? Răng mà đẹp rứa? Ví dụ: Mày bị răng rứa? Tui với mấy đứa bạn thân hay dùng từ này.

Cái phễu miền Nam gọi là gì?

Nè Ông, tui dân miền Nam rặt nè. Cái mà Ông kêu là “phễu” á, tụi tui kêu nó là “quặng”. Hồi xưa ở quê, má tui hay dùng quặng để đong nước mắm, nước tương bán cho mấy dì hàng xóm.

Tui nhớ cái quặng nhà tui làm bằng nhôm, cũ kỹ mà bóng loáng. Mỗi lần rót nước mắm vô quặng là nghe cái tiếng “roóc roóc” đã tai. Rồi má tui lại thoăn thoắt đổ vô mấy cái chai nhựa, cột lại bằng cọng thun.

  • Quặng: Dùng để đong chất lỏng
  • Đơn vị: 1/4 xị, ½ xị, 1 xị, nửa lít, 1 lít
  • Vật liệu: Nhựa hoặc nhôm

À mà, đôi khi tụi tui cũng kêu nó là “cống” nữa. Nhưng mà ít phổ biến bằng quặng. Chắc tùy vùng miền á Ông. Tui nhớ hồi nhỏ hay lén lấy quặng ra chơi, bị má la quá trời luôn.

    <listrong>Quặng và Cống: Hai tên gọi phổ biến cho cùng một vật dụng.
  • Kỷ niệm: Liên quan đến việc sử dụng quặng trong gia đình.
  • Phương ngữ: Sự khác biệt trong cách gọi tên giữa các vùng miền.

Nác tiếng miền Trung là gì?

Tui xin phép trình bày với Ông về “nác” tiếng miền Trung, như một dòng chảy ký ức:

  • Nác: Đơn giản là “nước”, thứ nước mát lành. Nác chè xanh buổi trưa hè. Nác sôi pha vội gói mì tôm những ngày mưa. Nác là nguồn sống, là hơi thở của đất.

  • Môi: Không phải bờ môi quyến rũ đâu Ông ạ, mà là “muôi”. Cái muôi múc canh, san sẻ yêu thương trong bữa cơm gia đình. Cái môi nhôm đã sứt mẻ, chứng nhân bao năm tháng.

  • Su: Là “sâu” thăm thẳm. Ao su ri, vực thẳm lòng người. Su hun hút, nỗi sợ vô hình của tuổi thơ.

  • Hầy: Ngọt ngào như “nhở”. Hay hầy, câu cảm thán chân chất. Ai đó hầy, lời hỏi han ân cần. Hầy, âm thanh của sự sẻ chia.

  • Đài: Không chỉ là đài phát thanh, mà còn là “gàu”. Cái đài múc nước tưới rau, nuôi lớn những ước mơ. Cái đài nặng trĩu trên vai, gánh cả tuổi thơ nhọc nhằn.

Củ sắn miền Trung gọi là gì?

Ông hỏi củ sắn miền Trung gọi là gì hả? Tui nói cho Ông nghe nè.

Sắn. Đúng rồi, đa số gọi là sắn thôi. Nghe quen thuộc lắm, giản dị như chính quê hương mình vậy. Mỗi lần nhắc đến, hình ảnh những ruộng sắn xanh mướt dưới nắng hè Quảng Nam lại hiện về. Gió thổi lao xao, mùi đất và lá sắn quyện vào nhau, thơm lạ thường. Tui nhớ hồi nhỏ, chiều chiều theo bà xuống ruộng, cảm giác mát lành của đất, mùi sắn thoang thoảng, thật yên bình.

Nhưng mà… có nhiều tên lắm. Tùy vùng, tùy người.

  • Mì: Ở vùng nào đó, người ta gọi là mì. Nghe lạ tai nhưng cũng dễ thương. Mì sắn, nghe như món ăn vậy.
  • Khoai mì: Cái này nghe phổ biến hơn, nhưng tui thấy nó… xa lạ. Tui vẫn thích gọi là sắn hơn. Giản dị, gần gũi.
  • Tên gọi địa phương: Ông biết rồi đó, mỗi vùng một kiểu. Ví dụ như ở nhà tui, có người gọi là “sắn dây” mặc dù nó không phải sắn dây thật sự. Chỉ là giống sắn nhỏ thôi.

Nói chung, không có tên gọi chuẩn xác. Phụ thuộc vào nhiều yếu tố lắm. Giống sắn, cách chế biến… Rắc rối thiệt sự. Nhưng mà, dù tên gọi có khác nhau, cái vị ngọt thanh của sắn thì vẫn thế, vẫn là hương vị quê nhà. Nhớ hồi đói kém, sắn là cứu tinh của bao người. Tui vẫn nhớ vị bùi bùi, ngọt ngọt của bánh sắn nướng. Mùi thơm phưng phức, cả xóm nhỏ đều ngửi thấy.

Trái khổ qua miền Bắc gọi là gì?

Ông hỏi trái khổ qua miền Bắc gọi là chi?

Tui ngẫm nghĩ…

Như một chiều hè oi ả, tiếng ve ngân nga, khổ qua… hay mướp đắng?

  • Tên gọi khác nhau, hương vị đắng đót ấy vẫn vẹn nguyên.
  • Miền Bắc mình gọi là mướp đắng.
  • Hình ảnh những giàn mướp đắng xanh um, trĩu quả trước hiên nhà…

Như một bài thơ, “khổ qua” và “mướp đắng”, cùng gieo một vần đắng cay mà thanh mát. Tui nhớ bà tui hay nấu canh mướp đắng nhồi thịt, đắng mà ngọt, ngọt của yêu thương.

Cơm chiên miền Bắc gọi là gì?

Ông hỏi cơm chiên miền Bắc gọi là gì hả? Tui kể ông nghe, hồi xưa tui còn bé, hay lẽo đẽo theo bà ngoại ra chợ Đồng Xuân.

Bà hay mua mỡ lợn về tự thắng để dùng dần. Mấy hôm trời se lạnh, bà hay rang cơm cho tui ăn sáng.

  • Bà bảo cơm rang mới đúng điệu.
  • Chứ “cơm chiên” nghe lạ tai lắm.

Mà công nhận, cơm bà rang thơm nức mũi, cái mùi mỡ lợn nó quyện vào gạo, thêm chút hành lá thái nhỏ, ăn là nhớ mãi. Giờ lớn rồi, nhiều khi thèm cái vị cơm rang của bà ngoại kinh khủng.

  • Cơm rang là từ tui quen thuộc hơn nhiều so với “cơm chiên” khi nhắc về món này ở ngoài Bắc.
  • Mà tui nghĩ nhiều người cũng vậy, vì đó là hương vị của tuổi thơ, của gia đình.

Giờ ra hàng quán, người ta hay dùng dầu ăn để chiên cơm cho nhanh, cho tiện. Nhưng cái vị mỡ lợn nó khác hẳn, nó béo ngậy, nó đậm đà hơn nhiều. Thi thoảng tui vẫn tự thắng mỡ lợn để rang cơm, cố tìm lại cái hương vị ngày xưa.

#Biển Miền Trung #Miền Trung Việt Nam #Nước Miền Trung