Cái môi miền Bắc gọi là gì?
Ở miền Bắc Việt Nam, "môi" là cách gọi phổ biến nhất. Tuy nhiên, tùy theo vùng và ngữ cảnh, có thể dùng "móm" (thường chỉ môi trẻ con) hoặc các từ địa phương khác. Không có một từ duy nhất, chính xác tuyệt đối để chỉ "môi" trong tiếng địa phương miền Bắc.
Môi ở miền Bắc gọi là gì? Cách gọi phổ biến nhất của môi?
Ờ Lị này, để Ngộ kể cho nghe cái vụ “môi” ở ngoài Bắc mình nhá.
Cái từ “môi” thì đúng là dùng nhiều thiệt, kiểu ai cũng hiểu á. Nhưng mà…
…nhưng mà hồi bé Ngộ hay nghe mấy bà mấy cô trêu con nít là “móm móm”. Chắc tại cái môi của tụi nó xinh xinh, bé bé á.
Ngộ còn nhớ có lần đi chợ Đồng Xuân, nghe một bà bán hàng bảo con bả “khép cái mồm vào”. Lúc đó Ngộ nghĩ bụng, sao không bảo “khép cái môi” nhỉ? Chắc là tùy lúc, tùy người nói thôi Lị ạ.
Nói chung á, để mà bảo là có một từ duy nhất chỉ cái môi ở miền Bắc thì cũng khó. Nó cứ tùm lum tà la, mỗi nơi mỗi kiểu, nghe riết rồi quen á Lị.
Tóm lại:
- Phổ biến nhất: Môi
- Ít phổ biến hơn: Móm (thường dùng cho trẻ con)
- Các từ địa phương: Tùy vùng miền.
Cái môi múc canh tiếng phổ thông là gì?
Lị à, mình nghĩ… cái môi múc canh ấy… chắc là muỗng… hoặc thìa. Ở nhà mình toàn dùng thìa thôi, nhỏ nhỏ xinh xinh. Mẹ mình hay gọi là muỗng, bà ngoại thì gọi là thìa. Mình thấy hơi rối, thật ra.
-
Muỗng: Đây là từ mình hay dùng nhất, dễ hiểu, dễ gọi. Nhớ hồi nhỏ, mình hay dùng muỗng nhỏ xíu ăn cháo. Thích cái cảm giác nhẹ nhàng ấy.
-
Thìa: Nghe… sang hơn một tí? Hồi cấp 3, cô giáo dạy Sinh vật dùng từ “thìa” khi nói về dụng cụ thí nghiệm. Bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười.
-
Muôi: À, đúng rồi, mẹ mình có kể bà ngoại ở quê dùng từ “muôi” cho loại muỗng to hơn, dùng để múc canh, múc súp… Hình như là dùng cho những loại canh nhiều nước. Nhà mình không dùng nên mình cũng ít biết.
Mình… thấy bỗng dưng buồn ngủ. Giờ này rồi… ngủ thôi. Chắc mình đang nghĩ về quê quá. Nhớ mùi cơm nhà, nhớ giọng bà ngoại… Mệt mỏi quá.
Cái chén còn gọi là gì?
Lị hỏi xoáy Ngộ à? Cái chén á? Ôi dào, nó còn là “bát cơm”, “tô bự” cho mấy anh hảo hán ăn khỏe, hay “đọi” cho mấy bà mấy mợ móm mém. Túm lại là đồ để đựng đồ ăn, thế thôi!
Mà Lị biết không, cái chén nó còn đa năng hơn Lị tưởng nhiều đấy:
- Đựng cơm: Cái này hiển nhiên rồi, khỏi nói.
- Đựng… nước mắm: Chấm chấm cho nó đậm đà.
- Đựng cả ước mơ: Mấy đứa nhỏ hay lấy chén úp lên miệng giả làm loa hát karaoke đó thôi.
- Và đôi khi, đựng cả… nước mắt: Khi lỡ làm vỡ bộ chén đĩa mới mua.
Thế nên, đừng coi thường cái chén nhé Lị! Nó là cả một thế giới thu nhỏ đấy! À, mà Ngộ nhớ nhà Ngộ còn dùng chén để đong gạo nữa chứ! Đúng là “nhất chén tại gia, đa năng bất ngờ”!
Chén miền Bắc gọi là gì?
Lị hỏi chén miền Bắc gọi là gì hả? Hmmm… để nghĩ đã…
Bát thôi. Bát ăn cơm, át canh… Nhà mình hồi xưa toàn dùng bát, kiểu bát sứ trắng đơn giản ấy. Mẹ mình hay kể, hồi bà ấy còn trẻ, bát còn được làm bằng sành, nặng trịch, dễ vỡ lắm.
- Bát sứ trắng, loại nhỏ dùng ăn cơm.
- Bát to hơn, dùng ăn canh, hoặc đựng đồ ăn.
- Có khi dùng cả tô nữa, nhưng tô thường to hơn bát nhiều. Tô thường dùng đựng mỳ, bún, phở.
À, nhớ ra rồi, ngoài bát ra còn có đọi. Nhưng đọi mình thấy ở vùng quê Bắc Trung Bộ nhiều hơn, nhà mình ở tận Hà Nội nên ít dùng. Đọi hình như to hơn bát, miệng rộng hơn. Mấy cái này tùy vùng nữa, không hẳn giống nhau đâu.
Mình thấy lạ ghê, sao Lị lại hỏi cái này giờ này. Đang buồn chuyện gì à? Hay là… đang đói bụng? Haha…
Chén thì đúng là miền Nam dùng nhiều hơn. Mình nhớ hồi đi Sài Gòn chơi, thấy người ta dùng chén nhiều lắm, nhỏ nhỏ xinh xinh. Nhìn khác hẳn mấy cái bát nhà mình. Chén ở đó đa dạng kiểu dáng, chất liệu hơn.
Chén đũa muỗng gọi chung là gì?
Lị ơi, gọi chung là bộ đồ ăn được không ta? Cái này tiếng Anh hay dùng từ “tableware” bao quát hơn á. Tại “cutlery” nó thiên về dao kéo, kiểu như dao, nĩa, muỗng thôi. Trong khi “tableware” nó gom đủ cả chén, dĩa, ly tách các kiểu con đà điểu luôn. Nghe nó sang sang quý phái hơn xíu, kiểu như mình đang dọn bàn ăn cho một bữa tiệc hoàng gia vậy á, haha!
- Tableware: Bao gồm tất cả những thứ dùng trên bàn ăn, từ chén, dĩa, đũa, muỗng, dao, nĩa, ly, tách, bình đựng, khay,… Nói chung là cứ cái gì bày biện trên bàn ăn được thì quất hết vào đây. Hồi xưa mình đi du lịch, thấy mấy cái bàn ăn kiểu quý tộc phương Tây bày la liệt, muốn xỉu ngang luôn. Kiểu như mỗi món ăn lại có một bộ dụng cụ riêng, nhìn mà rối cả mắt. Đúng là cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
- Cutlery: Cái này thì đúng như Lị nói, chỉ mấy món dao kéo thôi. Nhớ hồi xưa mình xem phim cổ trang, thấy mấy ông vua chúa toàn xài dao nĩa bằng bạc, nhìn cũng oách ra phết. Mà giờ chắc ít ai xài dao nĩa bằng bạc nữa, toàn inox cho nó bền. Cũng phải thôi, thời buổi kinh tế khó khăn, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy.
- Bộ đồ ăn: Cái này thuần Việt hơn nè. Nghe nó gần gũi, thân thương kiểu gia đình. Mà nghĩ cũng lạ, mỗi nền văn hóa lại có một kiểu bộ đồ ăn đặc trưng riêng. Như Việt Nam mình thì chén, đũa là chủ yếu. Bên Tây thì dao nĩa. Bên Nhật, Hàn thì có đũa nhưng lại khác của mình. Đôi khi, những thứ nhỏ nhặt nhất lại phản ánh được cả một nền văn hóa.
Ngẫm lại thì cái nào cũng đúng, tùy ngữ cảnh mà mình xài thôi. Giống như cuộc đời này, đâu có gì là tuyệt đối đúng hay sai. Mọi thứ đều tương đối mà.
Cái tô còn gọi là gì?
Lị hỏi cái tô gọi là gì à? Chà, câu hỏi đơn giản mà sâu xa đấy! Như tình yêu của mình và anh X, cứ tưởng đơn giản mà lại phức tạp không tưởng.
Cái tô, nói cho dễ hiểu, chính là bát ăn đấy. Nhưng mà, ở Nam bộ, nếu to thì gọi là tô, nhỏ thì gọi là chén, đúng kiểu “trời sinh voi, sinh cỏ” ấy. Tùy vùng miền, tùy kích cỡ, tên gọi nó cũng biến hoá khôn lường như tính cách của anh bạn thân mình, Tuấn, lúc thì hiền lành như cục bông, lúc lại dữ tợn như…con hổ đói.
- Bát: Thuật ngữ chung, phổ biến nhất.
- Chén: Miền Nam, kích thước nhỏ.
- Tô: Miền Nam, kích thước lớn.
- Đọi: Vùng Bắc Trung Bộ. Đồ này mình thấy hồi nhỏ bà ngoại hay dùng, kiểu cổ kính lắm.
Hồi trước, mình có cái tô sứ in hình chú mèo Hello Kitty, đáng yêu hết chỗ nói. Giờ thì… vỡ rồi, thảm kịch! Cũng giống như tình bạn của mình và Lan, tưởng bền vững, ai ngờ… đã xa nhau rồi. Ôi chao, sao mà nhiều chuyện buồn thế!
Thôi, nói nhiều về tô bát làm gì cho mệt. Tóm lại, gọi là bát, tô, chén, đọi tùy theo vùng miền và kích cỡ. Đơn giản vậy thôi, không cần phải xoắn não nhiều đâu Lị nhé!
Góp ý câu trả lời:
Cảm ơn bạn đã đóng góp ý kiến! Góp ý của bạn rất quan trọng giúp chúng tôi cải thiện câu trả lời trong tương lai.