Người bị câm gọi là khiếm gì?

131 lượt xem

Người câm thuộc nhóm người khuyết tật về khả năng nghe và nói, hay còn gọi là khiếm thính. Việc được hưởng trợ cấp xã hội phụ thuộc vào mức độ khuyết tật được đánh giá. Điều này được quy định trong luật bảo trợ xã hội hiện hành.

Góp ý 0 lượt thích

Khiếm Thính: Một Dạng Khiếm Khuyết Đối với Người Câm

Những người không có khả năng nghe và nói được gọi là người khiếm thính. Tình trạng này được xác định là một dạng khuyết tật, ảnh hưởng đến khả năng giao tiếp và tương tác của cá nhân với thế giới xung quanh.

Việc một người được hưởng chế độ trợ cấp xã hội hay không phụ thuộc vào mức độ khiếm khuyết của họ. Theo quy định của luật bảo trợ xã hội, mức độ khiếm thính được đánh giá dựa trên các tiêu chí sau:

  • Mức độ mất thính lực: Mất thính lực được phân loại theo mức độ nhẹ, vừa, nặng và cực nặng, tùy thuộc vào mức độ nghe kém.
  • Khả năng giao tiếp: Người khiếm thính có thể gặp khó khăn trong việc hiểu lời nói, giao tiếp bằng ngôn ngữ nói hoặc viết.
  • Các yếu tố khác ảnh hưởng đến chức năng giao tiếp: Những yếu tố này bao gồm tuổi tác, các khuyết tật kèm theo và môi trường sống.

Quá trình đánh giá mức độ khiếm thính thường được thực hiện bởi các chuyên gia y tế, chẳng hạn như bác sĩ tai mũi họng hoặc chuyên gia thính học. Họ sử dụng các bài kiểm tra thính lực và đánh giá toàn diện khả năng giao tiếp của cá nhân.

Dựa trên kết quả đánh giá, những người khiếm thính có thể được xếp vào một trong những mức độ sau:

  • Khiếm thính nhẹ: Mất thính lực nhẹ không ảnh hưởng đáng kể đến khả năng giao tiếp.
  • Khiếm thính vừa: Mất thính lực vừa cản trở đáng kể khả năng giao tiếp bằng lời nói, nhưng vẫn có thể giao tiếp bằng cử chỉ và đọc môi.
  • Khiếm thính nặng: Mất thính lực nặng khiến việc giao tiếp bằng lời nói trở nên khó khăn hoặc không thể, và thường cần sử dụng ngôn ngữ ký hiệu hoặc các hình thức giao tiếp khác.
  • Khiếm thính cực nặng: Mất thính lực gần như hoàn toàn, khiến việc giao tiếp bằng lời nói không thể thực hiện được.

Việc xác định mức độ khiếm thính là rất quan trọng để đảm bảo những người có nhu cầu được cung cấp đầy đủ các dịch vụ hỗ trợ, chẳng hạn như trợ thính, trị liệu ngôn ngữ và các chương trình đặc biệt. Ngoài ra, nó cũng cho phép các cá nhân tiếp cận với các quyền và lợi ích theo đúng quy định của luật pháp.