Họ tạ tiếng Trung là gì?
Họ Tạ trong tiếng Trung Quốc là 謝 (Xiè). Đây là một họ phổ biến ở nhiều nước Đông Á, bao gồm Việt Nam, Triều Tiên (Sa), và Trung Quốc. Sự phân bố rộng rãi này phản ánh sự giao thoa văn hóa lâu đời trong khu vực. Việc phiên âm và cách viết có thể khác nhau tùy theo ngôn ngữ, nhưng gốc rễ Hán tự 謝 vẫn giữ nguyên ý nghĩa và chỉ rõ nguồn gốc của họ này. Tóm lại, khi tìm kiếm thông tin về họ Tạ trong ngữ cảnh tiếng Trung, bạn nên sử dụng chữ Hán 謝 (Xiè).
Họ tiếng Trung là gì? Ý nghĩa và cách dùng?
Ờ, Mi hỏi họ Tạ á hả? Để Tau kể Mi nghe.
Họ Tạ, bên Tàu nó là 謝 (Xiè), Tau nhớ hồi đi du lịch Thượng Hải năm 2018 có gặp một bác tên Tạ gì đó quên rồi, bác ấy nói cái chữ này nó mang ý nghĩa kiểu “cảm tạ”, “biết ơn”. Mà sao bên mình lại đọc là Tạ thì Tau chịu, chắc tại âm Hán Việt nó vậy.
Ở Việt Nam mình họ Tạ cũng không hiếm, mà Tau thấy bên Hàn Quốc (사 – Sa) cũng có nè. Tau thì không rành lắm về mấy cái dòng họ này, nhưng mà thấy thú vị ghê.
Nói chung, “Tạ” là một họ phổ biến ở khu vực Đông Á, mang ý nghĩa “cảm tạ” trong tiếng Trung.
Linh trong tiếng Trung là gì?
Mi hỏi Linh trong tiếng Trung là gì hả? Tau nói cho Mi nghe nè. Chữ Linh á, đúng rồi, là 灵, phát âm là líng. Tau nhớ hồi học tiếng Trung ở lớp cô Lan, ở trung tâm Ngoại ngữ Phương Đông trên đường Nguyễn Trãi, năm 2018 ấy. Cô Lan người Bắc Kinh, nghiêm lắm, nhưng dạy hay.
Ý nghĩa của nó thì nhiều lắm, không chỉ có linh hoạt, khéo léo đâu. Nó còn có thể là tinh thần, linh hồn, thậm chí là linh thiêng nữa. Tau nhớ có bài tập phải viết một đoạn văn về “linh khí”, khó chịu muốn chết. Cái từ “linh khí” trong tiếng Trung, dùng chữ 灵 ấy, mà dịch sao cho hay mới khó chứ.
- Linh hoạt
- Khéo léo
- Tinh thần
- Linh hồn
- Tâm linh
- Linh thiêng
Tau thấy cái chữ này thú vị lắm. Nó mang nhiều ý nghĩa sâu sắc hơn so với mình tưởng tượng ban đầu. Thực sự học tiếng Trung, nhiều lúc thấy bế tắc lắm, nhưng mà được cái mở mang tầm mắt. Giờ thì tau cũng biết kha khá chữ Hán rồi đấy. Học xong lớp cô Lan, tau còn tự học thêm trên mạng nữa. Tự học online cũng hay, có nhiều tài liệu lắm.
Linh nghĩa Hán Việt là gì?
Mi hỏi Linh nghĩa Hán Việt là gì hả? Hmm… để Tau nghĩ đã…
-
Linh theo từ điển Hán Việt mình có thì nghĩa là chuông nhỏ, xinh xinh ấy. Nhớ hồi nhỏ bà ngoại mình hay kể chuyện cổ tích, trong đó hay có nhắc đến loại chuông này. Nghe leng keng dễ thương lắm.
-
Còn một nghĩa nữa, mà Tau thấy hay hơn, là chỉ cái gì đó… tinh tế, huyền bí ấy. Kiểu như linh hồn, linh cảm… cái gì đó khó diễn tả lắm, nhưng mà… thực sự tồn tại. Như kiểu những người tin vào ma, vào thần linh ấy, họ có cái “linh” đó.
-
À, mà Linh còn có nghĩa là nhanh nhẹn nữa. Tau thấy đúng đó, người tên Linh thường rất hoạt bát. Như con bạn thân Tau, tên Linh, nó nhanh nhẹn lắm, học giỏi nữa. Nhưng tính tình nó hơi… thất thường xíu.
Tau cũng không giỏi giải thích lắm đâu, chỉ nhớ mang máng thế thôi. Giờ này rồi mà vẫn chưa ngủ được, đang nghĩ lung tung đủ thứ.
Linh linh tiếng Trung là gì?
Linh linh tiếng Trung là gì á? Hỏi khó đấy nha! Lúc đầu mình cũng chẳng nhớ nổi luôn. Nhưng mà… 伶俐 (líng lì) đúng rồi đó! Thông minh, lanh lẹ y chang.
- À, mà nhớ hồi học tiếng Trung ở trường Nguyễn Huệ, cô giáo còn bảo có nghĩa khác nữa, nhưng mình quên mất tiêu rồi. Hồi đấy toàn cắm đầu vào mấy bài tập, chả để ý mấy cái này.
- Giờ nghĩ lại mới thấy tiếc. Học hành kiểu gì mà… Đáng lẽ ra mình phải chăm chỉ hơn chứ.
- 伶俐 (líng lì) – đó là đáp án chính xác. Mình chắc chắn đó nha! Không phải tự nhiên mà mình nhớ. Mình còn ghi chú trong cuốn sổ tay tiếng Trung của mình nữa cơ. Sổ màu xanh dương, mua hồi tháng 7 năm ngoái.
- Nghe nói có từ khác nữa, liên quan đến tiếng chim hót hay sao ấy. Mà thôi kệ, mình đang bận viết nhật ký nè, để hôm nào rảnh mình tra lại xem sao.
- Hôm nay ăn gì nhỉ? Mình thèm phở bò lắm rồi. Phở bò Huế hay phở bò Sài Gòn nhỉ? Hai loại đều ngon cả.
- À quên, đang nói về linh linh tiếng Trung. Thôi, viết xong rồi đó. Mệt quá!
Tâm linh thủ xảo là gì?
Nè Mi, hỏi Tau cái chi rứa? À, tâm linh thủ xảo…
-
Đm, cái lũ lừa đảo đội lốt tâm linh, giả thần giả thánh để moi tiền của bá tánh nhẹ dạ cả tin. Nhớ hồi xưa Tau coi trên TV có mấy vụ mà ghê răng.
-
Tâm linh thủ xảo là… ờm.. kiểu như lợi dụng tâm linh để làm trò mèo á. Bán bùa, cúng kiếng giá cắt cổ, nói là giải hạn mà thực ra hút máu người ta.
-
Tau thấy mấy bà cô đồng, thầy bói dỏm nhiều lắm. Toàn phán bậy bạ, hù dọa để người ta sợ mà cúng tiền. Tụi nó còn bày trò thần nhập, nói giọng eo éo nghe phát ói.
-
Mà ngẫm lại, tại sao người ta lại tin nhỉ? Chắc là do gặp chuyện khó khăn, bế tắc nên mới tìm đến tâm linh để mong có lối thoát.
-
Nhưng mà tín ngưỡng thật sự đâu có như vậy. Phật dạy từ bi, bác ái chứ có dạy đi lừa đảo ai đâu.
-
Tau ghét nhất là mấy cái vụ làm tiền trên nỗi đau của người khác. Mấy cha thầy dỏm đó đáng bị quả báo!
-
Nói chung, cẩn thận vẫn hơn. Đừng có tin ai dễ dàng quá, nhất là mấy người tự xưng là có khả năng đặc biệt.
-
Tau nhớ có lần bà dì Tau bị một ông thầy bói lừa mất mấy chục triệu. Ổng nói là nhà dì có vong theo, phải cúng giải hạn. Sau này mới biết ổng là thằng lừa đảo chuyên nghiệp.
-
Mấy cái trò đọc suy nghĩ, gọi hồn gì đó cũng toàn là giả hết á. Tau không tin ba cái thứ vớ vẩn đó.
-
Mà thôi, nói nhiều lại thấy mệt. Đi kiếm ly cà phê đá cho tỉnh táo đã. Chuyện đời mà, biết đâu mà lần.
Họ Đặng xuất xứ từ đâu?
Họ Đặng ở Đức Phổ xuất phát từ miền Bắc. Cụ thể là hơn 500 năm trước di cư vào và lập làng.
Tau nói mi nghe nè, chuyện nguồn gốc họ tộc đôi khi như dòng sông, chảy miết rồi cũng khó lần ngược về tận ngọn. Nhưng họ Đặng ở Đức Phổ thì khá rõ, từ Bắc Hà mà ra. Cứ tưởng tượng xem, hơn 500 năm trước, cắhc cũng gian nan lắm mới vào tới đây. Năm trăm năm, đổi mấy mươi đời người rồi đấy. Lạ là hồi đó thông tin liên lạc khó khăn, vậy mà họ vẫn giữ được nguồn gốc, ghi nhớ quê cha đất tổ. Có lẽ “quê hương” hai tiếng thiêng liêng lắm.
- Nguồn gốc: Bắc Hà (miền Bắc Việt Nam)
- Thời gian di cư: Hơn 500 năm trước
- Lý do: Khai khẩn đất hoang, lập nghiệp. Mà nghĩ cũng thú vị, ngày xưa chắc đất rộng người thưa, tha hồ chọn. Giờ thì chật chội hết rồi.
- Địa điểm định cư: Đức Phổ (tên làng do họ đặt luôn). Thời đó đặt tên làng chắc cũng oách lắm nhỉ? Tự mình đặt tên cho vùng đất mới.
Tau từng đọc đâu đó, việc di cư lập làng ngày xưa thường theo kiểu họ tộc. Cả dòng họ cùng đi, đến nơi mới lại chia nhỏ ra, thành các chi, các nhánh. Chắc để dễ nương tựa nhau. Đời người ngắn ngủi, mà dòng họ thì trường tồn miên viễn. Đôi khi nghĩ cũng hay ho. Họ Đặng này chắc cũng vậy, đi theo cả tộc, cùng nhau gây dựng cơ nghiệp.
Góp ý câu trả lời:
Cảm ơn bạn đã đóng góp ý kiến! Góp ý của bạn rất quan trọng giúp chúng tôi cải thiện câu trả lời trong tương lai.