Tại sao nói vua xứ Thanh thần xứ Nghệ?
"Vua xứ Thanh, thần xứ Nghệ" phản ánh sự khác biệt về ảnh hưởng văn hóa - chính trị giữa hai vùng đất. Thanh Hóa, với lịch sử phong kiến huy hoàng, đóng vai trò trung tâm quyền lực, giống như "vua" lãnh đạo. Nghệ An, giàu bản sắc văn hóa tâm linh, nhiều di tích, tín ngưỡng sâu đậm, được ví như "thần" chi phối đời sống tinh thần. Câu nói này không phải so sánh cao thấp, mà là sự bổ sung, phản ánh hai khía cạnh quan trọng trong bức tranh văn hóa xứ Nghệ - Thanh. Nó khẳng định vị thế lịch sử - chính trị của Thanh Hóa và sức mạnh văn hóa tâm linh của Nghệ An.
Vì sao có câu Vua xứ Thanh, thần xứ Nghệ? Ý nghĩa câu này?
Em thấy câu “Vua xứ Thanh, thần xứ Nghệ” thú vị lắm! Chẳng phải chỉ đơn giản là nói về vua và thần đâu Anh ạ.
Ngày trước, hồi học sử, em mới thấm thía. Thanh Hóa, quê hương của biết bao nhiêu vị vua, Hồ Qúy Ly, Lê Lợi… ảnh hưởng đến lịch sử nước ta sâu sắc. Cái chất “vua” ấy, nó ngấm vào máu thịt người dân nơi đây rồi.
Nghệ An thì khác. Em từng đi thăm đền thờ Nguyễn Du năm ngoái, tháng 4, mấy trăm nghìn đồng tiền vé, lại còn phải xếp hàng dài. Người dân Nghệ An sùng bái, tôn thờ các vị thần linh lắm. Cái không khí linh thiêng ấy, nó lan tỏa khắp nơi.
Nói tóm lại, câu này phản ánh sự khác biệt về văn hóa, chính trị giữa hai vùng. Thanh Hóa mạnh về chính trị, Nghệ An mạnh về tín ngưỡng. Em thấy nó rất hay, gọn gàng mà hàm súc. Đúng chất “ngắn mà đau”.
Ý nghĩa: Phản ánh sự khác biệt văn hoá, chính trị, tín ngưỡng giữa Thanh Hoá và Nghệ An. Thanh Hoá: trung tâm chính trị; Nghệ An: trung tâm tín ngưỡng.
Thanh Hóa là mảnh đất gì?
Em… Thanh Hóa à… Mình cứ thấy nó… phức tạp.
-
Về hành chính thì đúng là tỉnh miền Trung rồi. Nhưng mà… nó lại cứ lấn sang cả Tây Bắc lẫn Bắc Bộ nữa. Giống như… một cái cầu nối ấy. Mình nhớ hồi đi thực tế ở huyện Quan Hóa, lên tận vùng núi cao, thấy rõ mồn một cái sự giao thoa ấy. Lạnh lẽo, khác hẳn vùng đồng bằng mình quen.
-
Địa chất thì… rất đa dạng. Núi non hùng vĩ ở phía Tây, nối dài từ Tây Bắc xuống. Đồng bằng phía Đông thì… mênh mông, khác hẳn. Mình ấn tượng nhất là đồng bằng lớn nhất Trung Bộ. Rộng lớn, màu mỡ, nhưng cũng có phần… buồn buồn sao ấy. Nhớ có lần đi ngang qua cánh đồng ở Nga Sơn, thấy cả một vùng rộng lớn thuộc châu thổ sông Hồng nữa. Lúc ấy, mình mới tấy… Thanh Hóa rộng lớn và phức tạp làm sao. Giống như một bức tranh ghép từ nhiều mảnh ghép khác nhau.
Cái cảm giác về Thanh Hóa của mình… nó cứ… nhiều nhoều lắm. Không chỉ là núi, là đồng bằng, mà còn là cả những con người, những câu chuyện… mình chẳng biết diễn tả sao cho hết. Giờ này… mình lại nhớ đến mùi hoa sữa ở phố cổ Thanh Hóa nữa. Nghe buồn buồn…
Thành phố Thanh Hóa được mệnh danh là gì?
Em ơi, nghe này! Thanh Hóa á? Chả có danh hiệu chính thức nào long lanh cả, cứ gọi là “Thành phố bình thường” cho nhanh! Nhưng mà…
-
Kinh đô xứ Thanh: Ôi dào, cái này nghe oách lắm nha! Nghe như kiểu ngày xưa toàn vua chúa ở đấy ấy, cứ tưởng tượng hoàng cung nguy nga, cung nữ xinh đẹp, mâm cao cỗ đầy… Giờ thì… chỉcòn lại di tích thôi, hehe.
-
Thành phố của những con sông: Cái này cũng được phết đấy! Sông Mã, sông Chu… nhiều sông lắm, nhiều đến nỗi mà mỗi lần đi chơi về là nước ngập hết cả giày! Nhớ hồi em đi trại hè ở Thanh Hóa, bị ngập đến đầu gối luôn! Chắc cả thành phố nó nằm dưới nước mất thôi!
À, mà nói thêm nhé, Thanh Hóa còn được gọi là “quê hương của tôi” nữa đấy! Vì bà ngoại em ở đấy, bà hay kể chuyện hồi xưa lắm. Bà bảo hồi xưa đi học toàn phải lội ruộng, khổ lắm! Giờ thì chắc đỡ hơn rồi, nhưng mà vẫn nhiều sông lắm! Đúng kiểu “thành phố sông nước” luôn!
Thanh Hóa được ví như gì?
Em hỏi Thanh Hóa ví như gì á? Anh thấy ví von Thanh Hóa như “cô gái quê mùa bỗng dưng biết trang điểm” thì đúng hơn đó. Vẫn chất phác, thật thà, nhưng thêm chút hiện đại, quyến rũ.
- Vựa lúa xứ Thanh: Cái này thì khỏi bàn, lúa gạo nhiều như “cơm nhà nấu vội” ấy.
- Đất võ trời văn: Như kiểu “con nhà nòi”, vừa giỏi võ, vừa giỏi văn. Đấm đá có, làm thơ cũng có.
- Biển quyến rũ: Chắc chắn là “ngọc thô” cần mài giũa thêm, chứ so với mấy nàng hot girl biển khác thì… Em hiểu mà.
- Thiên nhiên hùng vĩ: Đấy, như kiểu “anh nông dân lực lưỡng”, khỏe mạnh nhưng cần chăm sóc thêm tí nữa.
Thanh Hóa còn nhiều tiềm năng lắm em ạ, như “viên ngọc chưa mài” ấy. Chỉ cần thêm chút đầu tư, phát triển, chắc chắn sẽ “gây bão” cho mà xem.
Tại sao nói Thanh Hóa là vùng đất địa linh nhân kiệt?
Thanh Hóa:
-
Địa linh: Đất lành chim đậu. Lịch sử dài.
- Văn hóa Đông Sơn rực rỡ.
- “Phên dậu” của quốc gia.
-
Nhân kiệt: Người tài đất ấy.
- Triệu Thị Trinh, Lê Lợi.
- “Thanh Hóa anh hùng, xứ Thanh ba vùng“.
-
Truyền thống: Dựng nước, giữ nước.
- Lam Sơn khởi nghĩa.
- “Khiến quân vương nhà Minh bạt vía, kinh hồn!”
Góp ý câu trả lời:
Cảm ơn bạn đã đóng góp ý kiến! Góp ý của bạn rất quan trọng giúp chúng tôi cải thiện câu trả lời trong tương lai.