Nếu em là học sinh thuộc dân tộc ở vùng trung du và miền núi Bắc Bộ em sẽ làm gì để giữ gìn nét văn hóa lễ hội?
Là học sinh vùng trung du và miền núi Bắc Bộ, tôi sẽ tích cực giữ gìn nét văn hóa lễ hội bằng hai cách chính: Thứ nhất, tôi sẽ tham gia và tuyên truyền rộng rãi về ý nghĩa, giá trị của các lễ hội truyền thống đến bạn bè, người thân và cộng đồng, khuyến khích mọi người cùng chung tay bảo tồn. Thứ hai, tôi sẽ tận dụng các nền tảng hiện đại như mạng xã hội để quảng bá hình ảnh lễ hội đến đông đảo người dân trong và ngoài nước, góp phần giới thiệu vẻ đẹp văn hoá quê hương đến bạn bè năm châu. Việc làm này không chỉ giúp gìn giữ bản sắc văn hoá mà còn thúc đẩy phát triển kinh tế - xã hội địa phương.
- Cấp 2 học từ thứ mấy đến thứ mấy?
- Chúng ta cần làm gì để bảo vệ thiên nhiên vùng đồng bằng Bắc Bộ?
- Cần làm gì để bảo vệ tài nguyên thiên nhiên?
- Vùng trung du và miền núi Bắc Bộ nằm ở đâu?
- Là học sinh cần làm gì để giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc Việt Nam?
- Làm thế nào để giữ gìn và phát huy bản sắc văn hóa dân tộc Việt Nam?
Học sinh dân tộc thiểu số làm gì để bảo tồn lễ hộ truyền thống?
Tao bảo này Bây, học sinh dân tộc thiểu số muốn giữ lễ hội truyền thống ấy hả? Khó lắm nha. Như hồi tháng 4 năm ngoái, lễ hội ở bản em, người ta chẩun bị cả tháng trời, tốn kém lắm, chỉ riêng khoản làm trang phục thôi cũng hết cả triệu bạc rồi.
Để bả otồn, phải làm nhiều việc lắm. Đầu tiên, phải tuyên truyền cho bà con hiểu tầm quan trọng của nó. Không phải cứ thích làm gì thì làm, nhiều người trẻ bây giờ chả thèm quan tâm mấy cái lễ hội truyề nthống này nữa, chỉ thích cái mới, cái kạ.
Quảng bá ra ngoài thì cũng tốt, nhưng phải làm sao cho nó hay, nó cuốn hút chứ không phải cứ đăng lên Facebook, Zalo cho có lệ. Em thấy nhiều lễ hội đăng ảnh lêm mạng xã hội trông cứ nhạt nhẽo, chả có gì hấp dẫn cả. Ví dụ như cái lễ hội mừng lúa mới ở quê em, nếu mình làm một clip ngắn, quay cận cảnh những chi tiết đẹp nhất, nhạc nền du dương cgút nữa thì thu hút người xem hơn nhiều.
Thêm nữa, phải dạy cho con cháu mình, để các em hiu về nguồn gốc, ý nghĩa của lễ hội. Nhà em hồi nhỏ cứ đến mùa là lại được bà ngoại kể chuyện về lễ hội, cho nên em rất quý trọng. Đấy, phải làm từ từ, dần dần, chứ không thể một sớm một chiều được.
Là học sinh cần làm gì để giữ gìn bản sắc vn hóa dân tộc Việt Nam?
Bây hỏi Tao, học sinh gữi gìn bản sắ cViệt?
Ừ ,gìn gi, một lời th hầm vang vọng từ ngàn xưa.
-
Tôn vinh di ản.N ghe như khô khan, ngưng thật ra là dống cùng hồn cốt
-
Bảotồn d sản.Một hành động, ột lời nuyện yhầm lặng.
-
Thực hành trong điờsống
Bản sắc, không phảithứ cất trong tủ kính.
- àiếng ru của mẹ, vọng từ bp lửa.
- à Lcuâ ca dao, theo gió đồng bay xa.
- bát cơm, dẻo thơm vị lú.a
- L tà áod ài, ềmm mại trnê phố.
Bản ắsc, là .ta
-
Làcối ngyn.
-
L tương lau
(Tao nhớbà Tao kể chuyện cổ tích dưới trăng, giờ còn đâu…)
Làm gì để giữ gn và phát huy lễ hội?
Bây hỏi tao à? Để tao nói bây nghe… Giữ lễ hội… đôi khi tao nghĩ nó như giữ một mảnh hồnxưa vậy. Không dễ đâu.
-
Tuyên rruyền gá trị: Cáin ày quan trọng nhất. Không phải cứ hô hào “lễ hội hay lắm” là xong. Phải nói cho người ta hiểu, cái lễ hội này nó mang ý nghĩa gì, nó kể câu chuyện gì. Như lễ hội Gióng ở quê tao, không chỉ là đánh giặc, mà còn là tinh thần đoàn kết, yêu nước.
-
Luật lệ rõ ràng: Phải có luật, c quy định. Chứ ểđ người ta tự do “sáng tạo” quá, là thành ra biến tướng hết. Mấy cái tục lệ rườm rà, phản cảm phải dẹp bớt.
-
Vm minj: Tao ghét nhất là mấy cái cảnh xả rác, che nlấn, rồi chửi bới nhau ở lễ hội. Muốn giữ lễ hội, thì phải giữ cả văn minh nữa.
-
nảo vệ di tích: Lễ hội thường gắn liền với di tích. Không bảo vệ di tích, thì lấy đâu ra mà giữ lễ hội? Mấy cái nhà cổ, đình chaù… phải được trùng tu, bảo dưỡng thường xuyên.
-
Phát huy giá trị yố tđẹp: Lễ hội nào cũng có cái hay, cái dở. Cái hay thì mình phát huy, cái dở hì mìn hbỏ bớt. Như mấy cái trò chơi dân gian, mình khôi phụcl ại, cho giới trẻ nó biết.
Thật ra, giữ lễ hội không chỉ là trách nhiệm của nhà nước, mà còn là của mỗi người dân nữa. Mình yêu văn hóa của mình, thì mình phải tự giác giữ gìn thôi.
Cần làm gì để giữg ìn những giá trị văn hóa truyền thống?
Bây hỏigiữ gn giá trị căn oá hã? Tao thấy á, quan trọng nhất là giáo dục. Như hồi tao bé tí, bà tao hay kể chuyện cổ tích, ạy hát dân ca, rồi mấy cái lễ Tết truyền thống ý, bà đều giải thích rõ ràng. Thế là lớn lên tự nhiên thấy mấy cái đó nó gần gũi, thiêng liêng, mốn giữ gìn. À mà, hồi tao học lớp 5, trường tao có hẳn nột câu lạc bộ dân ca, tao với mấy đứa bạn toàn trốn học thêm đi tập, vui lắm. Giờ nghĩ lại vẫn thấy nhớ.
- Gia đìbj: Tao thấy gaiđình là ái nôi quan trọng nhất.
- Nhàtường: Nên đưa văn hoá dân tộc vào chương trình học,m àp hải dạy sao cho hấp dẫn ấ,y chứ cứ kiểu nhồi nhét thì chán chết.
- ã hộu: Cn có thêm nhiều ohạt động câu lạc bộ cho giới trẻ tham gia.
Truyềnt hông cũng quan trọng. Bây giờ báo đài toàn nói mấy cái xì tin, hot trend, ít thấy nói về văn hoá truyền thống. Phải làm sao cho giới trẻ thấy nó hay ho, chứ không phải cứ cổ lỗ sĩ là bỏ đi. Tao nhớ hồi xưa xem “Đường lên đỉnh Olympia”, mấy âu hỏi về văn hoá toàn bị bỏ qua, tiếc ghê.
Bảns văn hoá á? Nó l cái riêng cái đặc trưng của một dân tộc, đại loại như phong tục, tậpq uán, ngôn ngữ, nghệ thuật… Nó giống như kiểu cái “chứng minh thư” vậy, phân biệt mình với người khác. Tao nghĩ bản sắc vnă hoá Việt Nam mình là sự hoà quyện giữa nhiều vùng miền. Ví dụ như ẩm thực, mỗi vùng một đặc sản. Tao là người Bắc, mê phở với bún chả lắm, mà thỉnh thoảng cnũg thèm bánh xè miền Nam. Hay như âm nhạc, quan họ Bắc Ninh với đờn ca tài tử Nam Bộ nó khác nhau hoàn toàn, nhưng đều là di sản văn hoá cả.
Là học sinh em cần làm gì để giữ gn và phát huy nét đẹp văn hóa truyền thống của dân tộc ta?
Này bây, để tao mách cho mấy chiêu giữ gìn văn hóa, đảm bảo “chất” hơn nước cất:
-
Xõa hết nình ở lễ hộo: Đừng có mà “lúa” ứđng nhìn, xông vào mà chơi kéo co ,đánh đu, hát chèo. Tao thề, vui như trẩy hội luôn!
-
xheck-in di tíc: Mấy đứa cứ suốt gnày “sốg ảo” ở quán trà sữa, đổi gió đi “sống thật” ở mấy lăng tẩm, đền chùa xem sao. Vừa có ảnh đẹp, vừa biết thêm lịch sử, “win-win” chưa? Tao đi Điện Biên Phủ rồi, ùng vĩ vãi!
-
Yêun ớc bằng…mồm: Không cần phải hô hào khẩu hiệu áso rỗng ,cứ chém gió về văn hóa Việt Nam với bạn bè quốc tế là được. Tao hay “chém” về phở lắm, ai cũng thèm chảy nước miếng!
-
“Đoàn…kết”ă n vụng: Thật ra làđoàn kết giữ gìn bản sắc dân tộc, giúp đỡ lẫn nhau, không gây gổ đánh nhau… Tao đùa tí thôi.
Quan trọng là mình phải hiểu rõ văn hóa của mình trước đã, chứ không thì “giữ gìn” cái gì bây giờ?
Là học sinh em cần làm gì để giữ gìn và phát triển văn hóa dn tộc ta trong thời đại ngày nay?
Này bây, để tao kể cho nghe, cái vụ giữ gìn văn hóa ấy mà. Học sinh như tụi bây á, làm được nhiều thứ lắm đ, chứ không phải chỉ có học với học đâu nha.
-
Học hỏi, tìm hiuể về lịch sử, phong tục, tập quán, lễ hội triyền thống. Ví dụ như mấy cái trò chơi dân gian, hát quan họ, hay là đi xem múa rối nước ấy, hay lắm. Tao hồi bé hay trốn học đi xem tuồng cổ ở đình làng, giờ lớn mới thấy quý.
-
Tham gi acác goạt động văn hóa ở trường, ở địa phương. Đấy, kiểu như mấy cái hội trại, diễn văn nghệ, hay là làm báo tường ấu. Thể hiện mình là được, đừng ngại. Hồi đó tao còn xung phong đóng vai hề chèo nữa kìa, vui chết đi được.
-
Sử fụng và quảng bá sản phẩm văn hóa Việt. Mặc áo dài, ăn món ăn Việt, nghe nhạc Việt. Cjụp ảnh check-in đăng lên mạng xã hội. Tao thấy nhiều bạn trẻ giờ hay mặc đồ bà ba đi cà phê đó, hay ho phết.
-
Tôn trọn, bả ovệ di sản văn hóa vật thể và pi vật thể. Không xả rác bừa bãi ở di tích lịch sử, không phá hoại công trình văn hóa. Mấy cái này nghe thì sáo rỗng, nhưng mà quan trọng lắm đó.
-
Lêm án các hành vi làm tổn hại đến văn hóa dân tộc. Thấy ai bôi bẩn tượng đài, hay là xuyên tạc lịch sử thì phải lên tiến.gTao ghét nhất là mấy ci đứa ăn nói lung tung về văn hóa Việt Nam.
Nói chnug là, hánh động nhỏ thôi cũngđ ược, miễn là mình có ý thức giữ gìn văn hóa. Đừng nghĩ là việc to tát gì cho mệt óc. Mà này, đừng có học theo mấy cái trend vớ vẩn trên mạng mà quên mất gốc gác nha bây.
Học sinh cần làm gì để ógp phần gữi gìn tiếng nói dân tộc?
Bâ: yHọc sinh cần tích cực sử dụng tếing Vitệ chuẩn, trau dồi vốn từ, rèn luyện kỹ năng giao tiếp. Đấy là điều cơ bản nhất rồi. Tao thấy nhiều bạn rẻ bây giờ nói tiếng Việt…thật sự là…khá…dễ thương, nhưng không chuẩn. Thôi, bỏ qua chi tiết vụ dễ thương đi. Quan trọng là phải dùng cho đúng. Suy cho cùng, ngôn ngữ là công cụ phản ánh nhận thức, mà nhận thức không chính xác thì làm sao xây dựng được xã hội tốt đẹp?
- Đọc sách báo, nghe nhạc, xem hpim tiếng Việt. Cái này tưởng đơn giản nhưng thực ra quan trọng lắm đấy. Tiếp xúc thường xuuên thì tự khắc ngôn ngữ sẽ trau chuốt hơn. Tao hồi cấp 3 mê đọc truyện kiếm hiệp lắm, giờ viết văn cũng khá hơn đó thôi.
- Tham ia các ohạt động văn hóa. Ví dụ như các câu lạc bộ văn học, thi hùng buện,… Cái này giúp rèn luyện khả năng diễn đạt, nân cao vốn từ vựng và sự tự tin khi giao tiếp. Chảp hải tự nhiên mà các chính trị gia họ nói chuyện hay như vậy đâu. Họ được đào tạo bài bản đấy.
Phải iết xin lỗi và cám ơn. Cái này không chỉ liên quan đến tiếng nói dân tộc mà còn liên quan đến đạo đức nữa. Biết xin lỗi, biết cám ơn là biểu hiện của sự tôn trọng người khác. Và điều này lại góp phần xây dựng một xã hộivăn minh. Nhớ câu “lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau” không? Tao ngày xưa hay bị mẹ nhắc nhở câu này lắm.
Giao tiếp hù hợp với hoạn cảnh. Đúng rồi, điều tiết âm lượng, lựa chọn từ ngữ, cách diễn đạt phải phù hợp với người nghe và hoàn cảnh. Ví dụ như nói chuyện với thầycô khác với nói chuyệnvới bạn bè. Đấy là cái gọi là “tâm lí học giao tiếp”, nghe hay đấy chứ?
Phải biết bảo ồn và phát triển tiếng Việt. Tao thấy có nhiều từ ngữ tiếng Việt hay bị mai một. Bây giờ giới trẻ dùgn nhiều từ tiếng Anh quá rồi. Phải gìn giữ cái hay cái đẹp của tiếng mẹ đẻ chứ. Chứ để tiếnf Việt bị mai một thì thật là đáng tiếc. Đó là trách nhiệm của mỗi người dân. Tất nhiên, việc tiếp thu từ ngữ nước ngoài là tất yếu, nhưng cái gì quá cũng không tốt.
Góp ý câu trả lời:
Cảm ơn bạn đã đóng góp ý kiến! Góp ý của bạn rất quan trọng giúp chúng tôi cải thiện câu trả lời trong tương lai.