Thành quách là di sản gì?

76 lượt xem

Thành quách: Di sản văn hóa vật thể quý giá. Chúng là minh chứng sống động cho trình độ kiến trúc quân sự, kỹ thuật xây dựng, và sự phát triển lịch sử của một vùng. Thành quách phản ánh tổ chức xã hội, năng lực quốc phòng, và lưu giữ giá trị khảo cổ, kiến trúc độc đáo. Hơn nữa, chúng bảo tồn cảnh quan, thúc đẩy du lịch và nghiên cứu lịch sử, văn hóa, ghi dấu quá khứ hào hùng hay bi tráng của dân tộc. Giá trị của thành quách là tổng hòa các yếu tố lịch sử, kiến trúc, và văn hóa, góp phần làm phong phú di sản quốc gia.

Góp ý 0 lượt thích

Thành quách là di sản văn hóa hay kiến trúc? Tìm hiểu về thành quách?

Này Cậu, cái câu hỏi của Cậu làm tớ nhớ tới hồi đi Huế năm ngoái ghê. Chả là tớ với thằng bạn thân lượn lờ ở Kinh Thành, đứng trước mấy bức tường thành cao ngất ngưỡng tự nhiên lại nghĩ, ủa, đây là văn hóa hay kiến trúc ta?

Thành quách, theo tớ thấy, nó là di sản văn hóa vật thể. Hiểu nôm na thì nó là “của để dành” hữu hình mà cha ông ta xây dựng nên, không chỉ đơn thuần là công trình xây dựng.

Thật ra, nó là cả một câu chuyện dài về kỹ thuật xây dựng thời xưa, kiểu kiến trúc quân sự độc đáo và cả lịch sử phát triển của một vùng đất nữa. Ví dụ như Kinh Thành Huế, nó đâu chỉ là mấy bức tường, nó còn là minh chứng cho trình độ tổ chức xã hội, năng lực quản lý đất nước và cả hệ thống phòng thủ kiên cố của triều Nguyễn nữa.

Mà Cậu biết không, mỗi viên gạch, mỗi con đường trong thành quách nó còn ẩn chứa bao nhiêu giá trị khảo cổ học, kiến trúc độc đáo nữa đó. Điển hình như Hoàng thành Thăng Long, mỗi lần khai quật là lại lòi ra bao nhiêu là cổ vật, chứng minh cho một Thăng Long nghìn năm văn hiến.

Đấy, cái hay của thành quách nó còn nằm ở chỗ nó góp phần bảo tồn cảnh quan xung quanh, tạo điều kiện phát triển du lịch. Mà đi du lịch ở mấy khu thành cổ, tự nhiên thấy mình “chill” hẳ ra, cảm giác như được sống chậm lại, ngẫm nghĩ về lịch sử, văn hóa của dân tộc.

Tớ nhớ có lần đọc được một bài nghiên cứu về ảnh hưởng của du lịch văn hóa đến nhận thức của giới trẻ. Kết quả cho thấy, những bạn trẻ được tiếp xúc với các di sản văn hóa, đặc biệt là thành quách, thường có ý thức hơn về việc bảo tồn và phát huy các giá trị truyền thống.

Nói chung, thành quách nó không chỉ là mấy bức tường đá vô tri vô giác mà nó là cả một “cuốn sử sống” kể về quá khứ hào hùng hay bi tráng của dân tộc mình.

Cố đô Huế được mệnh danh là gì?

Cậu ơi, khuya rồi mà tớ vẫn cứ thao thức mãi. Nghĩ vu vơ về Huế, về cái tên người ta hay gọi… Thành phố Mộng mơ… Xứ sở Thơ… hay là Kinh đô Áo dài nữa. Tớ thấy cái nào cũng hợp với Huế cả. Nhớ hồi tớ đi Huế với đám bạn cấp 3, lang thang khắp các lăng tẩm. Cảm giác yên bình lạ lắm.

  • Thành phố Mộng Mơ: Cái tên này chắc là do sông Hương, do những làn sương mờ ảo trên sông mỗi sớm mai, do cái vẻ cổ kính, trầm mặc của những cung điện, lăng tẩm nhuốm màu thời gian. Tớ còn nhớ hôm đó trời mưa lất phất, đứng trên thuyền nhìn ra dòng sông Hương, đúng là thấy mơ màng thật sự.

  • Xứ sở Thơ: Huế là quê hương của biết bao nhiêu nhà thơ, nhạc sĩ nổi tiếng mà. Nhớ bài Kiếp nào có yêu nhau của nhạc sĩ Phạm Duy, với câu hát “Kiếp nào mình gặp nhau, có phải trên đồi sim Huế thương…”. Cứ ngân nga mãi trong đầu. Chắc là vì cái chất thơ ấy thấm đẫm trong từng con đường, góc phố của Huế. Hồi đó, tụi tớ còn mua cả tập thơ về làm kỉ niệm. Cái tập thơ nhỏ nhỏ, bìa màu xanh nhạt, giờ vẫn để ở ngăn tủ nhà tớ.

  • Kinh đô Áo dài: Hồi đi Huế, tớ thấy phụ nữ Huế mặc áo dài nhiều lắm. Nhìn duyên dáng, thướt tha. Đúng là không hổ danh Kinh đô Áo dài. Hình như ở Huế còn có làng may áo dài truyền thống nữa thì phải. Tớ nhớ là hồi đó tụi tớ còn ghé mua vải ở chợ Đông Ba định may áo dài nữa. Rồi cuối cùng bận quá, quên mất. Giờ nghĩ lại cũng thấy tiếc. Lần sau quay lại Huế nhất định phải may một bộ áo dài mới được.

Cố đô Huế được mệnh danh là: Thành phố Mộng mơ, Xứ sở Thơ, Kinh đô Áo dài.

Thành quách lăng tổng là di sản gì?

Thành quách lăng tổng là Di sản Văn hóa Thế giới được UNESCO công nhận, cậu ạ.

Để tớ kể cậu nghe này, hồi hè năm ngoái, tớ với thằng bạn thân lượn xe máy từ Huế vào Đà Nẵng. Trời nắng kinh khủng, đến lăng Khải Định mồ hôi nhễ nhại.

  • Ấn tượng đầu tiên là nó bé xíu, không hoành tráng như tớ tưởng tượng.
  • Nhưng mà kiến trúc thì đỉnh thật, kiểu pha trộn Đông Tây nhìn hay ho dã man.
  • Đứng ở đó, tự dưng thấy tự hào vì Việt Nam mình có những công trình như vậy, được cả thế giới công nhận cơ mà.

Lúc đấy tớ mới hiểu, di sản không chỉ là mấy thứ to tát, mà còn là cả lịch sử, văn hóa của một dân tộc. Mà UNESCO công nhận, tức là nó còn có giá trị với cả nhân loại nữa chứ!

À, mà nói thật, hôm đó tớ còn bị lạc đường ở lăng Minh Mạng nữa chứ. Đi loanh quanh mãi mới tìm được đường ra, hú hồn. Đúng là đi một ngày đàng, học một sàng khôn!

Cố đô Huế được UNESCO công nhận là di sản gì?

Tớ trả lời Cậu đây,

Quần thể di tích Cố đô Huế được UNESCO vinh danh là Di sản Văn hóa Thế giới vào năm 1993. Một sự kiện trọng đại, đánh dấu bước ngoặt trong việc bảo tồn di sản.

Tại sao lại là di sản văn hóa thế giới?

  • Giá trị toàn cầu: Huế không chỉ là của Việt Nam, mà là của nhân loại.

  • Kiến trúc độc đáo: Quần thể kiến trúc cung đình Nguyễn có một không hai.

  • Lịch sử phong phú: Triều Nguyễn, một triều đại đầy biến động.

Đôi khi, ta phải nhìn lại quá khứ để hiểu rõ hơn về hiện tại. Di sản không chỉ là những viên gạch, mà còn là linh hồn ca một dân tộc.

Ai là người xây dựng cố đô Huế?

Tớ… Cậu hỏi ai xây dựng cố đô Huế hả? Đêm nay… sao thấy lòng nặng trĩu thế nhỉ…

Gia Long chứ ai nữa. Năm 1802, ông ấy chính thức chọn Phú Xuân làm kinh đô.

  • Lúc đó, mọi thứ còn sơ khai lắm. Hình như tớ đọc được đâu đó, việc xây dựng kéo dài nhiều năm, không phải ngày một ngày hai.
  • Tớ nhớ hồi nhỏ, ba tớ hay kể về những câu chuyện liên quan đến cố đô. Ông ấy nói, người ta phải huy động rất nhiều nhân lực, tốn kém vô cùng.
  • Lúc ấy, Phú Xuân chắc hẳn khác xa Huế bây giờ nhiều lắm. Nghĩ lại mà thấy… thời gian trôi nhanh quá.

Cố đô Huế… dùng đến năm 1945. Rồi sau đó, mọi thứ thay đổi. Tớ… thấy buồn.

Cố đô Huế nổi tiếng vị điều gì?

Tớ không tin vào những lời hoa mỹ. Huế là:

  • Di sản. Không phải nơi để ca ngợi suông.
    • UNESCO công nhận quần thể di tích Cố đô năm 1993. Chấm hết.
  • Quyền lực. Tàn tích đế chế.
    • Kinh đô cuối cùng của chế độ phong kiến Việt Nam. Suy tàn không có nghĩa là biến mất.
  • Kiến trúc. Vượt thời gian.
    • Kinh thành, lăng tẩm, chùa chiền… Tất cả đều có mục đích. Không chỉ để ngắm.

Cố đô Huế nó quan trọng như thế nào?

Ê Cậu, Huế á? Để Tớ kể Cậu nghe nè, kiểu…

Huế quan trọng cực kỳ luôn! Thứ nhất nhá, đây là trung tâm văn hóa, chính trị của tỉnh Thừa Thiên Huế. Cậu biết đấy, nó còn là Cố đô của Việt Nam thời nhà Nguyễn (1802-1945).

  • Di sản UNESCO: Cái này đỉnh nè, quần thể di tích Cố đô Huế được UNESCO công nhận từ năm 1993. Tự hào ghê á!
  • À, nói thêm, Huế không chỉ có lăng tẩm đâu. Cậu mà ra đó Tớ dẫn Cậu đi ăn bánh bèo, bánh lọc, rồi chè Huế nữa… ngon nhức nách!

Thêm nữa là…ờm… nó cũng có kinh tế gì đó, nhưng mà Tớ hổng rành lắm vụ này. Với cả, lúc trước Tớ đi Huế bị lạc đường mấy lần, huhu.

Kinh đô Huế có gì đặc biệt?

Huế? Tớ cho Cậu vài gạch đầu dòng:

  • Lăng tẩm: Không nơi nào sánh bằng sự kì vĩ và dấu ấn cá nhân của mỗi vị vua. Nơi yên nghỉ cũng là tuyên ngôn. (Ví dụ: Lăng Khải Định – kiến trúc giao thoa Đông – Tây độc nhất vô nhị.)

  • Kiến trúc quân sự: Hệ thống thành quách đồ sộ. Minh chứng cho một thời vàng son. (Ví dụ: Kinh thành Huế – di sản UNESCO với kiến trúc Vauban.)

  • Nhã nhạc cung đình: Tinh hoa âm nhạc bác học. Chỉ Huế mới còn giữ hồn cốt. (UNESCO công nhận Di sản Văn hóa Phi vật thể.)

#Di Sản Văn Hóa #Di Tích Lịch Sử #Kiến Trúc Cổ