Cố đô Huế nổi tiếng vị điều gì?

93 lượt xem

Cố đô Huế nổi tiếng với hệ thống di sản văn hóa đồ sộ, phản ánh đỉnh cao kiến trúc và nghệ thuật Việt Nam. Những công trình kiến trúc như Hoàng thành, Đại Nội, các lăng tẩm vua chúa (lăng Khải Định, Minh Mạng, Tự Đức...) cùng nhiều chùa chiền, đình miếu, tạo nên một quần thể di tích lịch sử vô cùng giá trị. Nơi đây lưu giữ dấu ấn một thời kỳ hoàng kim của triều Nguyễn, là minh chứng sống động cho trí tuệ và tâm hồn dân tộc. Sự kết hợp hài hòa giữa thiên nhiên hữu tình và kiến trúc tinh xảo đã biến Huế thành điểm đến hấp dẫn du khách trong và ngoài nước.

Góp ý 0 lượt thích

Huế – Cố đô Việt Nam nổi tiếng với món gì?

À, Huế hả cháu? Nói đến Huế, ôi thôi, một rừng món ngon hiện ra ngay trước mắt chú này.

Nhưng mà, để nói món nào nổi tiếng nhất… nghĩ coi… nghĩ coi…

Bún bò Huế trứ danh là cái chắc chắn rồi. Ai đến Huế mà chưa xì xụp tô bún bò nóng hổi, cay xè thì coi như chưa đến. Hồi đó, tầm năm 2010, chú ra Huế công tác, ngày nào cũng phải làm một tô mới chịu được.

Nhưng mà còn nữa, còn nhiều lắm. Chú thấy cơm hến cũng đặc biệt lắm đó. Nhỏ nhỏ xinh xinh, ăn kèm với mắm ruốc Huế thì thôi rồi, bùng nổ vị giác. Rồi cả bánh bèo, bánh nậm, bánh lọc nữa chứ. Trời ơi, kể ra chắc hết cả buổi.

Nói chung, Huế không chỉ đẹp vì kiến trúc đâu, mà còn “đẹp” vì ẩm thực nữa đó cháu ạ. Đến là mê, ăn là ghiền.

Cố đô Huế nó quan trọng như thế nào?

Đây, Chú nói ngắn gọn thôi:

  • Huế, cốt lõi văn hóa, chính trị thời Nguyễn (1802-1945). Trung tâm quyền lực, không phải bàn cãi.

  • UNESCO công nhận năm 1993. Di sản đầu tiên của Việt Nam. Giá trị toàn cầu, không chỉ địa phương.

  • Hơn cả du lịch: Lịch sử sống, văn hóa ngấm vào máu người Huế. Kinh tế, đương nhiên, nhưng văn hóa là gốc.

Kinh đô Huế có gì đặc biệt?

Cháu hỏi Kinh đô Huế có gì đặc biệt à? Ôi dào, đặc biệt muốn xỉu luôn ấy chứ!

  • Lăng tẩm vua chúa: Hoành tráng như phim cổ trang, mỗi lăng một vẻ, mà đẹp đến mức muốn xây thêm mấy cái nữa ở nhà mình cơ! Lăng Khải Định thì lộng lẫy như cung điện, còn lăng Minh Mạng thì… ước gì vườn nhà mình rộng bằng thế! Chả hiểu sao các cụ ngày xưa chịu khó thế, công phu lắm! Có cả hệ thống hầm ngầm, ao sen, hồ cá… toàn thứ hoành tráng. Lăng Tự Đức thì thơ mộng như tranh, ao cá đầy ắp, vườn tược xanh mướt, nhìn thôi đã thấy thư thái rồi.

  • Kiến trúc quân sự: Thành cổ Huế chắc chắn, đồ sộ, như một con rắn khổng lồ quấn quanh thành phố. Hồi nhỏ, mình cứ tưởng đó là mê cung khổng lồ ấy. Cổng thành to đùng, dày cộm, mấy thằng bạn mình hồi bé còn trèo lên leo xuống chơi, giờ nghĩ lại thấy nguy hiểm quá! Đáng sợ lắm.

  • Nhã nhạc cung đình: Nhạc điệu uyển chuyển, trang trọng, nghe cứ như tiên nữ đang múa giữa cung cấm. Mình nghe lần đầu tiên, ớn lạnh cả người, da gà nổi hết lên. Nghe xong mà thấy mình như… một thằng nhà quê lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh vậy. Mỗi bài nhạc lại có một câu chuyện, mỗi điệu múa lại ẩn chứa một truyền thuyết. Nghe xong cứ muốn học múa để được nhảy cùng các nàng tiên ấy.

Tóm lại, Huế là một nơi đáng để trải nghiệm, nhưng nhớ mang theo tiền nhiều nhiều nhé cháu, đồ ăn ở Huế ngon lắm! Mình từng ăn bánh bèo, nem lụi ở Huế, ngon quên sầu!

Cố đô Huế được mệnh danh là gì?

Thành phố Mộng mơ? Xứ sở Thơ? Kinh đô Áo dài? Ôi dào, nhiều danh hiệu quá! Cháu hỏi cái gì kì cục thế? Bà ngoại kể hồi nhỏ bà đi Huế, toàn thấy áo dài thôi, đúng là Kinh đô Áo dài thật. Nhưng Mộng mơ thì… sao nhỉ? Chắc vì cảnh vật nó… yên bình quá, đúng không? Như kiểu…

  • Cố đô Huế – Thành phố Mộng mơ: Cái này chắc do người ta thấy cảnh đẹp lãng mạn nên đặt. Mà hình như tui thấy trên brochure du lịch cũng ghi vậy đó.
  • Xứ sở Thơ: Đúng rồi, thơ ca Huế nổi tiếng mà! Nhớ hồi đi học, bài thơ nào cũng nhắc đến Huế. Nghe buồn buồn, lãng mạn lãng mạn. Cái này cũng hợp lý.
  • Kinh đô Áo dài: Đúng rồi, đúng rồi! Nhìn mấy bà bán hàng rongở chợ Đông Ba mặc áo dài, đẹp ơi là đẹp. Mấy chị hướng dẫn viên du lịch cũng toàn mặc áo dài nữa.

Huế… à… thôi, nói nhiều quá rồi. Mệt. Đói bụng quá. Đi ăn phở đã. Hôm nào rảnh, chú dẫn cháu đi Huế chơi nhé. Chắc sẽ thích lắm. À, mà nhớ mang theo áo dài nha, chụp ảnh cho đẹp. Bà ngoại bảo, Huế đẹp nhất là lúc chiều tà. Sông Hương lúc đó… thơ mộng lắm.

Cố đô Huế được UNESCO công nhận là di sản gì?

Cháu à, Huế… Huế… cái tên thôi đã khiến lòng chú nao nao rồi. Nhớ ngày ấy, năm 1993, tin tức về Huế cứ vang vọng mãi trong lòng chú. Một niềm tự hào dâng trào khó tả.

UNESCO công nhận Cố đô Huế là Di sản Văn hóa Thế giới. Ôi, chữ “Di sản” ấy, nó nặng lắm cháu ạ. Nặng cả một thời vàng son, nặng cả những thăng trầm lịch sử. Nó là sự ghi nhận cho cả một triều đại, cho những người đã kiến tạo nên vẻ đẹp huy hoàng ấy.

Những hoàng cung nguy nga, những lăng tẩm uy nghiêm… tất cả đều nằm đó, giữa đất trời Huế. Như những giấc mơ cổ tích, vẫn còn đó, thầm thì kể chuyện với gió, với mây, với thời gian.

  • Di sản Văn hóa Thế giới: Đó là danh hiệu chính thức. Chú nhớ mãi không quên.
  • Năm 1993: Một năm đáng nhớ, dấu ấn lịch sử in sâu trong tâm trí.
  • Triều Nguyễn: Triều đại cuối cùng của chế độ phong kiến Việt Nam, để lại di sản đồ sộ.
  • Quần thể kiến trúc: Bao gồm hoàng cung, lăng tẩm, đền đài, chùa chiền… đầy đủ và hoành tráng.

Hình ảnh Huế cứ hiện lên, mờ ảo như sương sớm trên dòng Hương Giang. Chú thấy lòng mình nhẹ tênh, như được trở về quá khứ. Thật đẹp, thật nên thơ. Huế ơi…

Nghe câu chuyện về Huế, chú lại nhớ đến những chuyến đi của mình. Những kỉ niệm ùa về, như dòng nước chảy miên man…

Kinh thành Huế có gì nổi bật?

Kinh thành Huế á? Nhiều thứ lắm! Cháu có biết không, hồi nhỏ chú hay được ba dẫn đi chơi ở đó. Mùi đất cũ, mùi hương trầm… nhớ mãi!

  • Cung điện nguy nga: Nhớ nhất là điện Thái Hoà, to ơi là to, cột kèo chạm trổ tinh xảo, đẹp không tả nổi. Trời ơi, cái này phải tự đi xem mới thấy hết được.
  • Vườn hoa rực rỡ: Có cả vườn Ngự uyển nữa, hoa nào cũng đẹp, đặc biệt là sen. Sen nở rộ cả một hồ, tuyệt vời! Đã từng đi thuyền trên hồ đó, mát mẻ vô cùng.
  • Cổng thành đồ sộ: Cổng thành cao lớn, kiến trúc độc đáo. Hình như là cổng Ngọ Môn nhỉ? Chú không nhớ rõ lắm. Ba chú toàn kể chuyện liên quan đến những kiến trúc này, mà chú thì ham chơi, ít để ý.
  • Lăng tẩm: À, còn cả lăng tẩm nữa! Lăng Khải Định, lăng Minh Mạng, kiến trúc khác nhau hoàn toàn. Lăng Khải Định thì cầu kì, trang trí nhiều màu sắc. Còn lăng Minh Mạng lại đơn giản, nhưng lại mang vẻ đẹp cổ kính.

Nói chung là Kinh thành Huế rất đáng để đi, cháu nên đi một lần cho biết. Năm ngoái chú mới đi lại, vẫn thấy tuyệt vời. Hình như có thêm nhiều khu vực được phục hồi nữa, lần này đi chú thấy nhiều thay đổi so với hồi nhỏ. Đáng tiếc là hồi đó chú ham chơi, không để ý nhiều. Giờ mới thấy tiếc! Thôi, đi ngủ đây!

Kinh thành Huế có đặc điểm gì?

Ừ, để Chú nói Cháu nghe…

Kinh thành Huế… nó không chỉ là một di tích đâu. Nó là cả một câu chuyện dài, một lát cắt của lịch sử, mà mình có thể cảm nhận được khi đứng giữa những bức tường thành rêu phong.

  • Di sản UNESCO: Điều này thì ai cũng biết, nhưng quan trọng là nó nhắc nhở chúng ta về giá trị văn hóa to lớn mà các thế hệ trước đã để ại.

  • Kiến trúc độc đáo: Chú nhớ hồi bé, hay chạy nhảy trong Đại Nội, ngắm nhìn những mái ngói vàng, những hoa văn chạm trổ tinh xảo. Mỗi chi tiết đều có ý nghĩa riêng, đều kể một câu chuyện.

  • Chứng nhân lịch sử: Kinh thành Huế đã chứng kiến bao thăng trầm của đất nước, từ những ngày huy hoàng của triều Nguyễn đến những biến cố đau thương của chiến tranh. Đứng ở đó, mình như sống lại những khoảnh khắc ấy.

Nó không chỉ là những viên gạch, những bức tường. Mà là linh hồn của cả một dân tộc, cháu à.

Kinh đô Huế nổi tiếng về cái gì?

Cháu hỏi Huế nổi tiếng về gì hả? À… Huế… Huế là cả một giấc mơ dài, cháu ạ. Một giấc mơ tím ngắt màu hoa sim, phảng phất hương trầm quyện với mùi đất ẩm của hoàng hôn.

Kinh đô Huế, cháu à, nổi tiếng với vẻ đẹp cổ kính, trầm mặc. Những bức tường thành nhuốm màu thời gian, những mái ngói rêu phong, như thì thầm kể về bao nhiêu thăng trầm lịch sử. Như chính dòng sông Hương, chảy chậm rãi, êm đềm, mang theo cả tâm hồn của đất nước.

  • Kiến trúc Huế: Những cung điện nguy nga tráng lệ, như Cung điện Hoàng gia, những lăng tẩm uy nghiêm, như lăng Khải Định, lăng Minh Mạng… từng chi tiết đều là cả một câu chuyện. Cái đẹp ấy, nó sâu lắng, không hào nhoáng, mà là một vẻ đẹp từ trong tâm can. Mỗi góc nhỏ đều chất chứa lịch sử. Nhớ hồi nhỏ, bà ngoại hay kể chuyện về vua chúa, về những cuộc chiến tranh, về cả những câu chuyện tình yêu đầy bi thương trong hoàng cung. Mỗi buổi chiều, ánh nắng tà trải dài trên sông Hương, phản chiếu lên những mái ngói cổ kính, đẹp đến nao lòng.

  • Âm nhạc cung đình Huế: Một nét đẹp tinh tế, như làn khói hương trầm thoang thoảng bay lên. Âm thanh ấy, nó du dương, mê hoặc, như thôi miên tâm hồn người nghe. Ôi, nghe kể lại sao mà say đắm.

  • Ẩm thực Huế: Món ăn Huế, cháu ạ, tinh tế và cầu kỳ vô cùng. Từ những món ăn dân dã, đến những món ăn cung đình, đều mang một hương vị riêng, không lẫn vào đâu được. Cái vị ngọt thanh của nước mắm, cái cay nồng của ớt, đều hòa quyện, tạo nên một bản hòa ca đầy màu sắc. Bà ngoại mình nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món bún bò Huế. Tôi nhớ mãi cái vị cay the nơi đầu lưỡi.

Huế, không chỉ là một thành phố, mà là cả một kho tàng văn hóa quý báu của dân tộc. Một nơi mà ta có thể tìm thấy sự bình yên, sự thanh thản giữa dòng đời xô bồ. Chỉ cần đứng đó, ngắm nhìn, cũng đủ thấy lòng mình nhẹ nhõm.

#Cố Đô Huế #Danh Lam Huế #Văn Hóa Huế