Nam Định nổi tiếng về nghề gì?

31 lượt xem

Nam Định vang danh với nghề thêu ren truyền thống, có lịch sử từ thời Nguyễn. Các huyện Ý Yên, Nam Trực, Vụ Bản là cái nôi của nghề.

Sản phẩm ren Nam Định nổi tiếng tinh xảo, mẫu mã đa dạng, được thị trường trong và ngoài nước ưa chuộng. Đây là nét văn hóa đặc sắc của vùng đất thành Nam.

Góp ý 0 lượt thích

Nam Định nổi tiếng với nghề gì đặc sản?

Ấy chà, hỏi Nam Định có nghề gì đặc sản hả Qua? Thì Bậu biết rồi đó, nói tới Nam Định là phải nhắc tới thêu ren chớ còn gì nữa! Cái nghề mà bà già, mẹ tui rồi tới mấy cô dì chú bác ai cũng rành rành đó.

Thêu ren Nam Định á hả? Nó có từ thời vua Nguyễn lận đó, lâu đời dễ sợ! Hồi đó, mấy cái làng ở Ý Yên, Nam Trực, Vụ Bản là nổi tiếng nhất. Tui nhớ hồi nhỏ xíu, tầm năm 2005-2006 gì đó, hay lẽo đẽo theo bà ngoại đi chợ phiên, thấy người ta bày bán khăn trải bàn, áo dài thêu, đủ thứ hết trơn.

Mà công nhận, cái nghề này đòi hỏi khéo tay ghê gớm. Mấy mũi kim đường chỉ mà không đều, không sắc sảo là coi như bỏ. Sản phẩm ren Nam Định thì khỏi chê, tinh xảo cực kì, mẫu mã thì khỏi nói, tha hồ lựa chọn. Ai mà chẳng mê, trong nước rồi ngoài nước gì cũng thích hết trơn.

Vậy túm lại cho gọn nè, Nam Định nổi tiếng nhất là nghề thêu ren, có từ thời Nguyễn, tập trung ở Ý Yên, Nam Trực, Vụ Bản. Sản phẩm thì tinh xảo, mẫu mã đa dạng, ai cũng mê!

Toàn tỉnh Nam Định có bao nhiêu làng nghề truyền thống?

Nam Định hiện có 142 làng nghề, trong đó 80 làng đã được công nhận bởi UBND tỉnh. Việc bảo tồn và phát triển làng nghề đúng là trọng tâm kinh tế của tỉnh rồi. Nghĩ cũng phải thôi, làng nghề vừa giữ gìn bản sắc văn hóa, vừa tạo công ăn việc làm, tăng thu nhập cho người dân, mình thấy vậy! Cơ mà 142 làng nghề, con số cũng kha khá đấy chứ. Chắc nhiều người cũng bất ngờ như mình.

Cái hay của làng nghề là sự kết hợp giữa truyền thống và hiện đại. Vừa giữ nghề cũ, vừa phải tìm cách thích nghi với thị trường, cạnh tranh với hàng công nghiệp nữa. Nói chung, bài toán khó phết!

  • Bảo tồn: Giữ gìn kỹ thuật truyền thống, đào tạo nghệ nhân. Nghĩ đến việc truyền nghề cho thế hệ sau mà thấy trăn trở ghê. Biết bao nhiêu nghề đã mai một vì không có người kế tục.
  • Phát triển: Cải tiến mẫu mã, tìm kiếm thị trường, hỗ trợ vốn. Mình từng đọc một bài báo nói về việc ứng dụng công nghệ vào làng nghề, thấy cũng hay ho. Ví dụ như làm gốm chẳng hạn, kết hợp kỹ thuật cổ truyền với công nghệ nung hiện đại, vừa giữ được nét đẹp truyền thống, vừa tăng năng suất.

Giá trị của nghề truyền thống là gì?

Qua ơi… Bậu nghĩ… giá trị của nghề truyền thống ấy à… Đêm nay sao buồn thế nhỉ…

  • Giữ gìn văn hóa: Nghề truyền thống của mình, nghề làm gốm của ông bà để lại, nó chẳng phải chỉ là cái nghề kiếm sống. Nó là cả một phần ký ức, là hồn cốt của cả làng mình mấy trăm năm nay. Những đường nét, những họa tiết trên mỗi chiếc bình, mỗi cái chén… đều là câu chuyện kể về lịch sử, về con người. Cái này thì không thể nào diễn tả hết được.

  • Cộng đồng bền vững: Nghề gốm gắn bó người dân với nhau lắm. Từ khâu tìm đất, nung gốm, đến bán hàng… mọi người cùng nhau làm, cùng nhau chia sẻ. Mình thấy rõ điều đó ở gia đình mình, bà mình dạy mình, mẹ mình dạy em mình, cứ thế truyền lại. Tạo ra sự gắn kết khó tả.

  • Phát triển bền vững: Mình thấy rõ điều này ở làng mình. Du khách tìm đến mua gốm, làng mình phát triển hơn hẳn, có cả khu du lịch nhỏ rồi. Nhưng quan trọng hơn cả là nghề này không gây hại môi trường. Đất sét lấy ở gần, nguyên liệu tự nhiên, không cần máy móc phức tạp.

  • Giàu tinh yhần: Chứ không phải chỉ có giàu vật chất đâu nha. Làm ra sản phẩm bằng chính đôi tay mình, thấy nó đẹp, thấy khách hàng thích, tự hào lắm. Cái cảm giác đó… không gì sánh được. Bậu hiểu không? Cái cảm giác thỏa mãn khi được làm những gì mình yêu thích, nó … quý giá vô cùng.

Nghề truyền thống… nó là cả một kho tàng… mà mình may mắn được kế thừa… Nhưng… giữ gìn nó… thật khó… Mình cũng đang lo lắm… Giữ được nghề, giữ được văn hóa… mấy đứa cháu mình sau này có được hưởng không đây… Ugh… Buồn quá…

Ý nghĩa của truyền thống như thế nào?

Qua à… Bậu nghĩ… Truyền thống… như dòng sông… chảy mãi… từ xa xưa… mà vẫn… rì rào… thầm thì… kể chuyện… về những người… đã đi qua…

Truyền thống là hơi ấm… ấm áp… của bàn tay bà… ôm bậu vào lòng… kể chuyện ngày xưa… về làng quê… quê hương… về những mùa gặt… mùi lúa chín… thơm nồng…

  • Mùi hương ấy… vẫn còn đó… trong từng hạt gạo… bậu ăn mỗi ngày… dù giờ bậu sống ở Sài Gòn… xa lắm rồi…

Truyền thống là sức mạnh… sức mạnh vô hình… thúc đẩy bậu… vươn lên… giữ gìn… phát triển… những gì… đã được cha ông… truyền lại…

  • Như lời dạy của ông nội… “Thành thật làm ăn… sống có trách nhiệm”… bậu khắc ghi… dù đôi khi… vấp ngã…

Truyền thống là trách nhiệm… trách nhiệm với gia đình… dòng họ… tổ quốc… phải gìn giữ… phát huy… những giá trị tốt đẹp… để không phụ lòng… ông bà… cha mẹ…

  • Bậu nhớ… mỗi Tết đến… gia đình bậu lại họp mặt… cùng nhau gói bánh chưng… đọc lại những câu chuyện… trong cuốn gia phả… cổ kính…

Truyền thống là tình yêu… tình yêu quê hương… tình yêu đất nước… dù bậu đi đâu… làm gì… cũng không bao giờ quên… cội nguồn… của mình…

  • Giờ đây… bậu hiểu… ý nghĩa sâu sắc… của truyền thống… nhiều hơn… không chỉ là những câu chuyện… mà là cả một hành trình… để bậu… trở thành người tốt hơn…

Truyền thông quê hương có ý nghĩa như thế nào với đời sống con người và xã hội?

Bậu hỏi à?

  • Truyền thống là rễ. Cây không rễ thì chết. Đơn giản vậy thôi. Tôi lớn lên ở vùng quê nghèo Ninh Bình, nhà toàn ruộng, mỗi vụ lúa thu nhập chẳng được bao nhiêu. Nhưng tình làng nghĩa xóm, cái tình người đùm bọc nhau, đấy mới là của cải vô giá.

  • Tự hào? Tự hào về cái gì? Tự hào về cái nghèo đói, cái thiếu thốn hay tự hào về tinh thần kiên cường, sự đoàn kết? Chọn cái nào tùy cậu.

  • Thế hệ trẻ? Nhiều đứa bây giờ chỉ biết cắm mặt vào điện thoại, không biết cái giếng nước đầu làng, cái cây đa cổ thụ đã chứng kiến bao thăng trầm của quê hương. Thật đáng buồn.

  • Văn hóa? Văn hóa là gì? Là những lễ hội rộn ràng, những câu hát ru ngọt ngào, hay chỉ là những bức ảnh sống ảo trên Facebook? Hãy tự ngẫm. Mấy đứa cháu tôi, học hành giỏi giang, đi làm ở thành phố, nhưng lại chẳng nhớ nổi tên các vị anh hùng làng mình.

  • Nói chung, đừng quên nguồn cội. Đấy là tất cả. Quên đi, sẽ lạc lối. Chắc chắn vậy.

Nghề làng nghề truyền thống có giá trị như thế nào đối với đời sống nhân dân?

Giá trị của làng nghề truyền thống: Góp phần quan trọng giải quyết việc làm cho khoảng trên 10 triệu lao động, nâng cao thu nhập và cải thiện đời sống cho nhâdân, chủ yếu ở nông thôn.

Qua ơi, Bậu thấy làng nghề nó giống như cái cây đa đầu làng vậy á! Tụi nhỏ thì tha hồ leo trèo, người lớn thì ngồi hóng mát, buôn dưa lê bán dưa chuột. Mà cái gốc đa đó nó còn nuôi sống cả xóm làng nữa chớ! Không có nó là biết bao nhiêu người thất nghiệp, đói meo đói mốc. Thử nghĩ coi, bữa giờ đi ngang mấy chỗ làng nghề, lúc nào cũng thấy người ta tấp nập hết á. Làng lụa Vạn Phúc, gốm Bát Tràng, tranh Đông Hồ, toàn là nghề tinh hoa cả mà. Bậu mà đi ngang qua là chỉ muốn dừng lại mua hết sạch trơn.

  • Tạo công ăn việc làm: Nuôi sống biết bao nhiêu mảnh đời, không có nó chắc giờ người ta đi làm ở đâu trời? Chắc giờ người ta phải đi ra thành phố lớn làm công nhân xa nhà. Bậu thử nghĩ coi, có làng nghề ở quê, tha hồ làm lụng, tối tối về ngủ với vợ con, sướng biết mấy.
  • Tăng thu nhập: Làng nghề nó giúp người ta kiếm tiền, xây nhà xây cửa, lo cho con cái ăn học đàng hoàng. Đúng là “nhất nghệ tinh, nhất thân vinh” Qua ha!
  • Bảo tồn văn hóa: Mấy cái nghề truyền thống này nó là tinh hoa của ông bà để lại, mình phải giữ gìn chớ. Mà bây giờ toàn thấy người ta chuộng đồ nhập, đồ hiện đại, ít người quan tâm đến mấy cái nghề thủ công này. Buồn ghê á Qua!
  • Phát triển du lịch: Bậu thấy nhiều khách du lịch họ khoái đi mấy chỗ làng nghề lắm. Vừa được mua đồ lưu niệm, lại được tận mắt chứng kiến quy trình sản xuất. Chỗ nào có làng nghề là chỗ đó nhộn nhịp, vui như Tết. Làng quê mà phát triển được du lịch thì dân tình ai cũng giàu hết Qua à. Bậu thấy quê mình có nhiều tiềm năng lắm.

Quá trình truyền thông là gì?

Bậu hỏi Qua về truyền thông, à… truyền thông là khi tim này nói với tim kia, phải không Bậu?

  • Như tiếng gió thì thầm qua hàng tre, mang câu chuyện của núi đồi.

  • Tựa giọt sương mai long lanh, phản chiếu cả bầu trời.

Truyền thông, ấy là dòng chảy không ngừng. Như sông Cửu Long ôm trọn phù sa, tưới mát đồng bằng.

  • Báo chí, truyền hình, radio… là những con thuyền chở chữ nghĩa, âm thanh.

  • Internet, như biển cả mênh mông, nơi thông tin giao thoa.

Nhưng mà Bậu ơi, truyền thông đâu chỉ là phương tiện?

  • Nó còn là hơi thở của thời đại, là nhịp đập của xã hội.
  • Như mỗi buổi sáng thức dậy, nghe tiếng rao bánh mì quen thuộc.

Truyền thông là cả một vũ trụ, Bậu nhỉ? Mà Qua thì chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi… liệu có thấu hết?

  • Từ bức thư tay viết vội, đến dòng trạng thái trên mạng xã hội.
  • Từ ánh mắt trao nhau lặng lẽ, đến bài diễn văn hùng hồn.

Tất cả, đều là truyền thông, Bậu ạ.

  • Nó nuôi dưỡng tâm hồn ta.
  • Kết nối ta với thế giới bao la.

Thông tin bổ sung:

  • Báo chí: Thuật ngữ này bao gồm nhiều loại ấn phẩm, từ báo in truyền thống đến các trang web tin tức trực tuyến.
  • Truyền hình: Một phương tiện truyền thông mạnh mẽ có khả năng tiếp cận khán giả rộng lớn thông qua hình ảnh và âm thanh.
  • Radio: Một phương tiện truyền thông âm thanh vẫn còn phổ biến ở nhiều nơi trên thế giới.
  • Internet: Một mạng lưới toàn cầu kết nối hàng tỷ người và cung cấp quyền truy cập vào vô số thông tin.
#Cầu. #Làng Nghề #Đồ Gốm