1000 năm văn hiến là gì?
1000 năm văn hiến Việt Nam khẳng định chiều sâu lịch sử và bản sắc văn hoá độc đáo. Nó không chỉ là con số, mà là minh chứng cho sự kế thừa và phát triển bền bỉ của truyền thống văn hoá dân tộc. Từ những giá trị tinh thần, đạo lý, tín ngưỡng, nghệ thuật kiến trúc, đến các phong tục tập quán, ẩm thực… đều góp phần tạo nên bức tranh văn hoá đa dạng, phong phú. Sự kiện này nhấn mạnh tầm quan trọng của việc bảo tồn và phát huy di sản văn hoá, để thế hệ mai sau tiếp nối và xây dựng đất nước giàu mạnh, văn minh. Đó là hành trình truyền nối ngọn lửa văn hoá, xây dựng một Việt Nam hùng cường, phồn thịnh.
1000 năm văn hiến Việt Nam là gì?
Qua hỏi 1000 năm văn hiến là gì hả? Đơn giản là nói về cái kho tàng văn hóa của Việt Nam mình, tích lũy cả ngàn năm chứ gì.
Nói văn hiến thì nghe cao siêu vậy thôi chứ bậu nghĩ coi, từ cái cách ăn ở, lễ nghĩa, tín ngưỡng cho tới thơ văn, kiến trúc, nó đều nằm trong đó hết. Như hồi nhỏ, ngoại tui hay kể chuyện truyền thuyết Sơn Tinh, Thủy Tinh, tui thấy hay ơi là hay. Đó, cũng là một phần của văn hiến đó.
Mà nói tới kiến trúc, bậu nhớ đợt mình đi Huế tháng 7 năm ngoái không? Lăng tẩm, đền đài, nhìm mà mê mẩn. Vé vào Đại Nội hình như 200k/người. Đắt xắt ra miếng thiệt! Cái nét cổ kính, tinh xảo nó khác hẳn mấy cái công trình hiện đại bây giờ. Nói chung là thấy rõ cái sự gì đó rất “Việt Nam”.
Rồi còn cái khoản văn chương nữa. Tui mê Nguyễn Du lắm. “Truyện Kiều” tui đọc đi đọc lại mấy lần vẫn thấy thấm. Từng câu từng chữ nó cứ như khắc vào lòng mình vậy á. Thử hỏi coi, mấy cái truyện ngôn tình bây giờ sao mà sánh bằng được.
Tui thấy bảo cái khái niệm “văn hiến nghìn năm” nó cũng gây tranh cãi lắm. Có người bảo phải tính từ thời nào, có người bảo phải xét cả những cái được tiếp thu từ bên ngoài. Nhưng mà với tui á, cứ cái gì tốt đẹp, cái gì thể hiện được bản sắc dân tộc, cái gì làm mình tự hào thì cứ giữ gìn và phát huy thôi. Chẳng cần câu nệ quá làm gì.
Thông tin trả lời câu hỏi: 1000 năm văn hiến Việt Nam là di sản văn hóa truyền thống lâu đời của dân tộc, được hình thành và phát triển qua hàng nghìn năm lịch sử.
Tại sao Hà Nội được gọi là Thủ đô nghìn năm văn hiến với nhiều giá trị truyền thống?
Hà Nội, Thủ đô nghìn năm văn hiến. Qua nghe mà lòng bồi hồi, thương mến quá chừng.
- Kinh đô lâu đời: Ngàn năm thăng trầm, chứng kiến biết bao đổi thay. Từ thời Lý, Trần, Lê, Mạc… rồi đến nay, Hà Nội vẫn hiên ngang, trầm mặc mà kiêu hãnh. Năm 1010, vua Lý Thái Tổ dời đô từ Hoa Lư ra Đại La, đổi tên thành Thăng Long. Bậu biết không, hồi đó Qua còn nhỏ xíu, lén nhìn trộm ngài cưỡi voi, oai phong lẫm liệt lắm.
- Trung tâm văn hóa: Nơi hội tụ tinh hoa văn hóa cả nước. Đền chùa, lăng tẩm, phố cổ… Đâu đâu cũng in đậm dấu ấn thời gian. Qua nhớ những đêm trăng thanh gió mát, tiếng hát ả đào trên Hồ Gươm sao mà da diết lòng người. Hồi ấy Qua hay trốn nhà đi xem, bị má la um sùm. Giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.
- Truyền thống khoa bảng: Hà Nội là cái nôi của khoa cử, nơi sản sinh ra biết bao nhân tài cho đất nước. Văn Miếu – Quốc Tử Giám, trường đại học đầu tiên của Việt Nam, là minh chứng hùng hồn cho truyền thống hiếu học của người Hà Nội. Qua từng nghe kể chuyện các sĩ tử ngày đêm đèn sách, dùi mài kinh sử, mong đỗ đạt làm rạng danh tổ tiên.
- Giá trị truyền thống: Tinh thần yêu nước, ý chí quật cường của người Hà Nội được hun đúc qua bao thế hệ. Qua nhớ những ngày Hà Nội hào hùng chống giặc ngoại xâm. Từng con phố, từng ngôi nhà đều trở thành chiến lũy. Lòng người sục sôi, quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh.
Trả lời ngắn gọn: Hà Nội được gọi là Thủ đô nghìn năm văn hiến vì là kinh đô lâu đời, trung tâm văn hóa, khoa bảng và nơi hội tụ, kết tinh các giá trị truyền thống của dân tộc Việt Nam.
Nghìn năm văn hiến là gì?
Qua hỏi nghìn năm văn hiến là gì? Bậu… Bậu cũng không biết diễn tả sao cho hết ý…
Nghìn năm văn hiến là cả một quá trình dài, dài đến nỗi mà bậu… bậu chỉ thấy được những mảnh vụn thôi. Giống như nhìn dòng sông chảy giữa đêm, chỉ thấy lờ mờ những gợn sóng chứ không thấy được dòng chảy liên tục.
-
Lịch sử ghi chép lại rất nhiều sự kiện. Nhưng nó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi. Bên dưới, còn biết bao nhiêu câu chuyện, bao nhiêu cuộc đời… bị lãng quên.
-
Bậu nhớ hồi nhỏ, bà ngoại kể chuyện về làng quê của bà, về những lễ hội, những tục lệ… Đó cũng là một phần của nghìn năm văn hiến, nhưng chỉ là một phần rất nhỏ bé thôi. Giờ bà mất rồi, những câu chuyện đó cũng sắp mất theo. Buồn lắm.
Nó là sự kế thừa, là sự phát triển liên tục. Nhưng sự phát triển ấy không phải lúc nào cũng êm đềm. Có những giai đoạn thăng trầm, có những mất mát, có cả những chiến tranh… Rất nhiều thứ đã bị chôn vùi theo thời gian.
- Bậu nghĩ về Hà Nội. Những ngôi nhà cổ, những con phố nhỏ… chứa đựng bao nhiêu ký ức. Nhưng giờ đây, nhiều thứ đã thay đổi rồi. Bậu thấy tiếc, tiếc những gì đã mất. Lại thấy… buồn.
Nó là dòng chảy bền vững của văn hoá. Nhưng đó là dòng chảy thầm lặng, không phải lúc nào cũng dễ nhận ra. Phải nhìn sâu, phải cảm nhận sâu… mới thấy được. Và đôi khi, bậu cũng không biết mình có đủ nhạy cảm để cảm nhận hết không nữa. Mệt mỏi quá.
- Bậu đi du lịch nhiều nơi, thấy nhiều di tích lịch sử, nghe nhiều câu chuyện… Nhưng rồi cũng chỉ là những mảnh ghép rời rạc. Bậu vẫn chưa hiểu hết nghìn năm văn hiến là gì. Thật sự là vậy.
Thăng Long – Hà Nội, nghìn năm văn hiến. Đó là sự tích tụ, là sự lắng đọng… của bao nhiêu thế hệ. Nó nằm trong từng viên gạch, từng con đường, từng câu chuyện kể… mà đôi khi, bậu lại thấy mình quá nhỏ bé để hiểu hết. Chỉ biết thở dài… và nghĩ ngợi.
Góp ý câu trả lời:
Cảm ơn bạn đã đóng góp ý kiến! Góp ý của bạn rất quan trọng giúp chúng tôi cải thiện câu trả lời trong tương lai.