Tại sao chúng ta phải bảo tồn thiên nhiên?
Bảo tồn thiên nhiên là sống còn! Môi trường và tài nguyên thiên nhiên là nền tảng cho sự tồn tại và phát triển của con người. Chúng ta dựa vào chúng để sinh sống, xây dựng kinh tế, văn hóa, xã hội. Bảo vệ thiên nhiên chính là bảo vệ tương lai của chính chúng ta.
- Tác động của biến đổi khí hậu đối với khí hậu và thủy văn Việt Nam như thế nào?
- Để bảo vệ cảnh quan thiên nhiên chúng ta cần phải làm gì?
- Chúng ta cần làm gì để bảo tồn cảnh quan thiên nhiên?
- Tại sao chúng ta cần phải bảo vệ cảnh quan thiên nhiên?
- Thành lập các vườn quốc gia và khu bảo tồn thiên nhiên nhằm mục đích gì?
- Thế nào là bảo tồn cảnh quan thiên nhiên?
Vì sao cần bảo vệ môi trường sống?
Bây hỏi tại sao phải bảo vệ môi trường hả? Tao nói cho bây nghe nè.
Môi trường nó quan trọng lắm. Không có nó, lấy đâu ra oxy mà thở, lấy đâu ra nước mà uống, lấy đâu ra thức ăn mà ăn? Mà không có mấy thứ đó thì con người sống sao nổi? Tao thấy nhiều người cứ vô tư xả rác bừa bãi, xả nước thải ô nhiễm. Tháng trước tao đi biển Vũng Tàu, thấy rác thải nhựa tràn lan trên bờ biển, nhìn mà xót.
Hồi tao học cấp 3, trường tao tổ chức đi trồng cây ở rừng ngập mặn Cần Giờ. Lúc đó, ngày 15/5/2010, tao mới thấy rõ tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường. Cây xanh giúp lọc không khí, giữ đất, chống xói mòn. Mà bây biết không, trồng cây mệt lắm chứ bộ, nắng chang chang, đất thì bùn lầy.
Môi trường nó còn là cái nền để phát triển kinh tế, văn hóa, xã hội nữa. Ví dụ như du lịch sinh thái chẳng hạn. Khu du lịch sinh thái Tràm Chim ở Đồng Tháp, vé vào cổng 70.000 đồng/người lớn. Nếu môi trường bị ô nhiễm thì làm gì có khách du lịch tới. Vậy thì lấy đâu ra việc làm, lấy đâu ra thu nhập cho người dân địa phương.
Nói chung, bảo vệ môi trường là bảo vệ chính cuộc sống của mình.
Thông tin cần thiết: Bảo vệ môi trường là cần thiết cho sự sinh tồn và phát triển của con người, cung cấp tài nguyên, hỗ trợ phát triển kinh tế, văn hóa, xã hội.
Để bảo vệ cảnh quan thiên nihên chúng ta cần phải làm gì?
Để bảo vệ cảnh quan? Đơn giản.
-
Giảm thiểu rác thải: Không nhựa, không xả bậy. Rác là kẻ thù.
- Mỗi năm, hàng triệu tấn rác nhựa đổ ra đại dương, giết chết sinh vật biển.
-
Tiết kiệm tài nguyên: Điện, nước, rừng. Tiết kiệm là sức mạnh.
- Nguồn tài nguyên không phải vô tận. Cạn kiệt là tự hủy.
-
Ưu tiên tự nhiên: Đi bộ, xe đạp, cây xanh. Tự nhiên là đồng minh.
- Bê tông hóa là hủy diệt. Cây xanh là sự sống.
-
Không “mộng mơ”: Bong bóng, đèn lồng, ảo tưởng. Gây hại vô ích.
- Bóng bay, đèn lồng rơi xuống biển, giết rùa biển và chim biển.
-
Trách nhiệm: Mỗi hành động đều có giá. Chịu trách nhiệm.
- Vô trách nhiệm là tội ác với tương lai.
Tại sao chúng ta cần phải bảo vệ cảnh quan thiên nhiên?
Tao nói, cảnh quan là sinh mệnh.
- Mất nó, đa dạng sinh học chết.
- Bảo tồn không gian xanh: duy trì sự sống, cho hiện tại và tương lai.
- Đơn giản vậy thôi. Hiểu thì làm, không hiểu thì biến.
Cần làm gì để bảo tồn thiên nhiên?
Rồi, để tao xem bây có thật sự quan tâm đến “mẹ thiên nhiên” không nhé. Chứ tao thấy nhiều người hô hào bảo vệ môi trường nghe hay lắm, mà hành động thì… thôi rồi.
Bảo tồn thiên nhiên, đơn giản mà không đơn giản:
-
Ưu tiên đồ tự nhiên: Cái này nghe hơi “eco-friendly” quá không? Nhưng mà thật, giảm bớt đồ nhựa, đồ công nghiệp đi. Tao nói thật đấy, sống chậm lại một chút có chết ai đâu.
- Ví dụ như chuyển sang dùng bàn chải tre, túi vải thay vì túi nilon… Đồ bền, lại còn “chanh sả” nữa chứ.
-
Tiết kiệm điện nước: Cái này thì ai cũng biết, nhưng mấy ai làm thật? Ra khỏi phòng nhớ tắt đèn, vặn nhỏ vòi nước thôi. Thế thôi.
-
“Rác đâu, vứt đó”: Cái này chắc chắn phải làm rồi. Mà tao thấy nhiều người cứ tiện tay vứt rác ra đường, xong than thở ô nhiễm. “Trách ai, trách mình trước đã”.
-
Đi chung cho vui: Đi xe bus, đi tàu điện ngầm, vừa đỡ tắc đường, vừa giảm bớt khí thải. Sao không thử nhỉ?
- Nhưng mà ở Việt Nam mình, giao thông công cộng chưa phát triển lắm. Chờ thôi.
-
“Trồng cây, đời thêm xanh”: Cái này thì khỏi nói, cây xanh giúp không khí trong lành hơn. Có điều kiện thì trồng vài cây trong nhà, không thì tham gia mấy hoạt động trồng rừng ấy.
-
Nói không với “bay cao”: Bong bóng bay, đèn lồng, thả lên trời thì đẹp, nhưng rơi xuống biển, xuống đất thì thành rác thải. Hại “chết” động vật, ô nhiễm môi trường. Bỏ đi.
“Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”. Đừng nghĩ bảo vệ môi trường là cái gì to tát. Nó bắt đầu từ những hành động nhỏ nhặt hàng ngày của bây đấy.
Em sẽ làm gì để bảo vệ tài nguyên thiên nhiên?
Để bảo vệ tài nguyên thiên nhiên hả? Đơn giản thôi, bớt xả rác. Hồi hè năm ngoái, tao đi biển Cửa Lò, thấy bãi cát toàn túi nilon với vỏ chai nhựa mà phát hãi. Từ đó, tao cạch đồ nhựa một lần và mãi mãi khi đi biển. Đem theo bình nước, hộp đựng đồ ăn cá nhân cho lành.
Tao cũng hay tham gia mấy buổi dọn dẹp ở khu tao sống, với cả ở trường nữa. Mấy đứa nhỏ toàn vứt rác lung tung, nhắc nhở chúng nó cũng mệt. Cơ mà thấy bãi đất sạch hơn thì tao lại thấy vui.
Còn bọc nilon ấy hả? Tao tẩy chay từ lâu rồi. Đi chợ toàn mang làn, hoặc mấy cái túi vải tự may cho nó chất. Thấy bà bán rau cứ dúi bọc nilon vào tay là tao từ chối thẳng.
Cần làm gì để bảo vệ tài nguyên thiên nhiên?
Bây này, bảo vệ thiên nhiên à? Tao nói cho nghe, dễ ợt! Nhưng phải có tâm, chứ kiểu “làm màu” thì thôi nhé!
Hạn chế rác thải: Dẹp ngay cái thói quen dùng túi nilon như dùng giấy vệ sinh ấy! Túi vải bố mẹ tao may cho hồi nhỏ còn dùng được đấy, bền lắm. Mấy loại túi nilon siêu thị, dùng xong vứt đi như vứt tương ớt, phí phạm! Mua đồ phải tính toán kỹ, đừng mua nhiều quá rồi vứt đi. Nhà tao hồi trước trồng rau, phân xanh tự ủ, giờ vẫn còn dùng.
Tiết kiệm năng lượng: Tắt đèn, tắt quạt, tắt cả cái máy tính nếu không dùng nữa. Đừng để lãng phí điện như để tiền rải rác trên đường cho người khác nhặt. Nhà tao có cái bình nước nóng năng lượng mặt trời, tiết kiệm cả tiền lẫn điện.
Giảm khí thải: Đi xe đạp, xe bus, thậm chí đi bộ cho khoẻ. Ô tô chỉ dùng khi cần thiết thôi, chứ đừng suốt ngày “phóng như bay” rồi kêu trời nóng. Năm ngoái tao đi du lịch Sapa, đi bộ nhiều lắm, khoẻ re!
Trồng cây: Trồng cây xanh nhiều vào. Mấy đứa con nhà hàng xóm tao trồng cả chục cây, vườn nhà đẹp phết. Nhà tao thì trồng cây ăn quả, vừa có quả ăn vừa làm bóng mát. Lại được ủ phân từ vỏ quả nữa, tiện thiệt!
Lan tỏa: Kêu gọi mọi người cùng làm. Tao thấy nhiều người thích chụp ảnh “sống ảo” lắm, sao không chụp ảnh mình đang làm việc thiện nguyện nhỉ? Tao nghĩ thế cho vui. Đừng chỉ nói suông, mà phải làm cho người ta thấy. Nhà tao trước kia toàn đổ rác bừa bãi, giờ thì không rồi, sạch sẽ hẳn.
Chọn sản phẩm bền vững: Mấy thứ đồ dùng bền chắc, có thể tái sử dụng là nhất. Đừng mua đồ dùng một lần rồi vứt đi, lãng phí lắm. Bố tao hồi trước dùng đồ dùng lâu lắm, tiết kiệm được nhiều.
Tóm lại, bảo vệ thiên nhiên là cả một quá trình, không phải ngày một ngày hai là xong. Nhưng nếu mỗi người đều làm một chút, cộng lại sẽ tạo ra hiệu quả to lớn. Đấy là kinh nghiệm xương máu của tao đấy!
Em có thể làm gì để bảo vệ tài nguyên thiên nhiên và môi trường nơi em đang sống?
Tao trả lời Bây nhé.
Vệ sinh môi trường là việc tao làm thường xuyên rồi. Nhà tao ởthôn Đông, xã Thái An, huyện Quỳnh Phụ, tỉnh Thái Bình. Mỗi sáng sớm, tao thường quét dọn trước cửa nhà, dọn sạch rác rưởi. Đôi khi, thấy đoạn đường làng bẩn quá, tao cũng nhặt luôn. Cảm giác thấy sạch sẽ, thoáng đãng lắm. Thực sự đấy, không phải nói cho có đâu. Mấy đứa nhỏ trong xóm cũng bắt chước theo, thấy vui phết.
Giảm rác thải nhựa: Thú thực, việc này khó hơn. Nhà tao vẫn dùng túi nilon nhiều lắm, dù biết hại môi trường. Nhưng mà, mấy bà bán hàng họ cứ cho, mà không nhận thì lại ngại. Tao đang cố gắng thay đổi dần, dùng túi vải nhiều hơn. Mấy hôm trước, tao còn tự làm một cái túi vải xinh xắn lắm. Cảm giác tự hào ghê.
Phân loại rác: Cái này nhà tao làm nghiêm túc. Tao có 3 thùng rác riêng biệt: thùng rác hữu cơ, thùng rác tái chế và thùng rác tổng hợp. Ban đầu hơi lằng nhằng, nhưng giờ quen rồi. Tao thấy hiệu quả lắm, rác ít hơn hẳn.
Trồng cây: Tao tham gia trồng cây ở đồi gần nhà. Năm ngoái trồng được cả chục cây keo, cảm giác sung sướng khó tả. Tao mong chúng lớn nhanh để góp phần bảo vệ môi trường. Đặc biệt là việc hưởng ứng Giờ Trái Đất, cả xóm tao đều tắt đèn. Tối đó, trời sao đẹp lắm.
- Vệ sinh môi trường: Quét dọn nhà cửa, đường làng.
- Giảm rác thải nhựa: Sử dụng túi vải thay thế túi nilon.
- Phân loại rác: 3 thùng rác riêng biệt: hữu cơ, tái chế, tổng hợp.
- Trồng cây, bảo vệ rừng: Tham gia trồng cây, hưởng ứng Giờ Trái Đất.
Em sẽ làm gì để bảo vệ môi trường thiên nhiên?
Tao? Bây hỏi gì? Bảo vệ môi trường? Thế này nhé.
-
Tẩy chay nhựa. Đồ nhựa? Cái đó hại biển, hại cả động vật. Tao không dùng. Tuổi thọ của nó? Vài trăm năm. Nghĩ mà xem. Túi vải bố, đây này. Tao luôn mang theo.
-
Rác? Đừng mơ. Vứt rác đúng nơi quy định. Đơn giản. Tao ghét nhìn thấy rác. Chẳng có gì khó cả.
-
Dọn dẹp. Thường xuyên tham gia các hoạt động tình nguyện dọn dẹp bãi biển, công viên gần nhà. Cuối tuần trước tao vừa dọn xong bãi biển ở Vũng Tàu. Lấy luôn găng tay của mình, chứ không dùng loại dùng 1 lần. Rác đầy, đúng là không thể tin nổi.
Ngắn gọn, xúc tích thế thôi. Hành động hơn lời nói.
Thế nào là bảo tồn cảnh quan thiên nhiên?
Bây hỏi tao bảo tồn cảnh quan thiên nhiên là gì á? Để tao kể cho bây nghe.
Hồi tao còn bé, tầm lớp 5 lớp 6 gì đó, hay theo bà ngoại tao lên vùng núi Ba Vì. Bây giờ thì đường xá ngon lành rồi, chứ hồi đó thì… thôi rồi, ổ gà ổ vịt đầy đường. Tao còn nhớ rõ cái mùi đất ẩm, mùi lá cây mục, cả tiếng chim hót líu lo nữa. Bà tao hay bảo, “Mấy cái cây, ngọn cỏ này nó sống cả trăm năm rồi đó, mình phải giữ gìn.” Lúc đó tao còn bé, chưa hiểu hết ý nghĩa, chỉ thấy bà dặn thì nghe thôi.
Nhưng lớn lên tao mới ngẫm ra. Bảo tồn cảnh quan thiên nhiên không chỉ là giữ mấy cái cây, ngọn cỏ. Nó là:
- Bảo vệ vẻ đẹp tự nhiên vốn có: Ví dụ như cái thác nước ở Ba Vì, hồi đó nước trong vắt, bây giờ thì… ôi thôi, rác với lại nước thải.
- Duy trì sự đa dạng sinh học: Mất rừng là mất nhà của bao nhiêu loài động vật.
- Giữ gìn giá trị văn hóa, lịch sử: Mấy cái miếu cổ, đình làng hay nằm giữa những khu rừng già.
- Giáo dục thế hệ sau: Để con cháu mình còn biết cái đẹp của thiên nhiên là như thế nào.
Taot hấy bảo tồn cảnh quan thiên nhiên là phải bảo vệ, quản lý, phục hồi mấy khu vực tự nhiên có giá trị. Phải có kế hoạch, hạn chế xây dựng bừa bãi, rồi còn phải giáo dục cho mọi người biết tầm quan trọng của nó nữa. Chứ không thì… vài năm nữa, mình lại phải đi xem “thiên nhiên” qua tivi mất.
Góp ý câu trả lời:
Cảm ơn bạn đã đóng góp ý kiến! Góp ý của bạn rất quan trọng giúp chúng tôi cải thiện câu trả lời trong tương lai.