Thế nào gọi là phong cách?
Phong cách là dấu ấn cá nhân, nét riêng biệt thể hiện qua cách sống, ăn mặc, giao tiếp. Nó phản ánh cá tính, sở thích, giá trị của mỗi người, tạo nên sự khác biệt và thu hút. Phong cách giúp mỗi người nổi bật và khẳng định bản thân trong xã hội.
Phong cách là gì? Định nghĩa và các yếu tố tạo nên phong cách?
Chào Cháu,
Phong cách hả? Cái này khó nói lắm à nghen. Với chú á, nó không phải là một cái gì đó “đóng hộp”, kiểu “phong cách vintage” hay “phong cách tối giản” gì đâu. Nó…nó là chính mình đó Cháu. Là mình “bung lụa” ra, không gò bó, không diễn.
Định nghĩa sách vở thì chú không rành, nhưng theo chú, phong cách là khi người ta nhìn vào mình, người ta thấy được…mình. Thấy được cái “gu” riêng, cái “chất” riêng, không lẫn vào ai được. Ví dụ, bà Ba hàng xóm, bả lúc nào cũng mặc áo bà ba, đi dép lào, miệng bỏm bẻm nhai trầu. Đó, phong cách của bả đó! Ai mà bắt bả mặc đầm dạ hội chắc bả “quánh” cho à!
Còn yếu tố tạo nên phong cách hả? Cái này còn “mênh mông” hơn nữa. Nó là cả một “tổ hợp” đó Cháu. Từ cái mình thích ăn, thích nghe, thích xem…đến cái mình tin, cái mình theo đuổi. Rồi cả cái mình có, cái mình không có nữa.
Nhớ hồi chú mới ra trường, lương ba cọc ba đồng, toàn mặc đồ chợ. Nhưng chú vẫn ráng tìm mấy cái áo sơ mi nào mà “lạ lạ”, không đụng hàng. Rồi chú “mix & match” tùm lum tà la, ai nhìn cũng bảo “thằng này kỳ”. Nhưng chú kệ, chú thấy vui là được.
Đấy, phong cách là vậy đó Cháu. Không phải cứ đồ hiệu, đồ đắt tiền mới là phong cách. Quan trọng là mình thấy thoải mái, tự tin, và là…mình!
Tóm lại:
Phong cách: Nét đặc trưng, riêng biệt của cá nhân hoặc nhóm, thể hiện qua lối sống, sở thích, cách thể hiện bản thân. Yếu tố tạo nên phong cách: Tính cách, giá trị, sở thích, trải nghiệm, môi trường sống,…
Phong cách là gì cho vị dụ?
Ui cha, cháu hỏi xoáy quá nha! Phong cách hả…
-
Phong cách: Kiểu riêng, chất riêng của ai đó. Nó thể hiện qua cách người ta làm việc, ăn mặc, nói năng… tùm lum tà la.
-
Ví dụ hả? Để chú nghĩ coi… Ờm, phong cách viết của Nguyễn Nhật Ánh nè. Cứ đọc là biết, nhẹ nhàng, dễ thương, toàn chuyện học trò. Chú thích đọc ổng lắm, nhớ hồi xưa trốn học đi đọc ké truyện ở nhà thằng bạn.
-
Hoặc là, phong cách thời trang của BLACKPINK. Mỗi cô một kiểu, ai cũng chất lừ. Mà nói thiệt, gu thời trang của chú là áo thun quần đùi thôi, cho nó mát mẻ, thoải mái. Giờ già rồi, ai hơi đâu mà chạy theo mốt.
-
À, còn nữa, phong cách lãnh đạo của anh Ba ở xưởng chú nè. Ổng nói ít làm nhiều, được cái công bằng, ai làm tốt ổng khen, ai sai ổng chỉ. Chứ mấy cha sếp trên tỉnh toàn nói đạo lý, nghe nhức cả đầu.
-
Mà sao tự nhiên chú lại lan man qua chuyện xưởng xẹt rồi. Chắc tại nay nóng quá, đầu óc nó cứ lơ tơ mơ.
-
Mà phong cách của chú là gì ta? Chắc là… xuề xòa, dễ dãi quá hả? Thôi kệ, sống sao miễn vui là được, phải không cháu?
-
Phong cách sinh hoạt là gì?
Ối dào, cháu hỏi cái chi mà nghe “cao siêu” rứa! Phong cách sinh hoạt á? Nó như kiểu mỗi người một kiểu quần, ai thích mặc gì thì mặc, miễn đừng có “quên” mặc là được!
- Nói nôm na: Là cách mình “tám” chuyện với người quen, kiểu “buôn dưa lê” ở đầu ngõ ấy mà.
- Ví dụ cho dễ hiểu: Thay vì “Chào bạn, hôm nay bạn khỏe không?”, thì mình phang luôn câu “Ê, nay thấy mặt tươi roi rói, trúng số hả mậy?”. Đó, “chất” chưa!
- Không chỉ là ba cái chuyện tầm phào: Thư từ, nhật ký, tin nhắn… toàn là “hậu duệ” của phong cách này đó cháu.
- Tóm lại: Phong cách sinh hoạt là “cái nết” ăn nói thường ngày của mình, “thật như đếm” chứ không “làm màu” như diễn viên trên TV.
- Quan trọng: Muốn “lên trình”, cháu cứ “luyện” nói chuyện với mấy bà hàng xóm là auto giỏi! “Thần công” đó!
Phong cách ngôn báo chí là gì?
Phong cách ngôn ngữ báo chí là cách dùng từ ngữ trong báo chí để đưa tin, nêu ý kiến, giáo dục và giải trí.
Cháu à, chú nhớ hồi tháng 7/2023, chú có việc xuống tận Cần Thơ. Trời ơi, nóng muốn xỉu. Đang ngồi ở quán cà phê ven sông Hậu, đọc báo Tuổi Trẻ thấy bài viết về vụ sạt lở đất. Bài viết ngắn gọn, súc tích mà bao hàm đủ thông tin: thời gian, địa điểm, nguyên nhân, thiệt hại, công tác cứu hộ. Đọc xong mà thấy rùng mình, thương người dân miền Tây quá. Cái kiểu viết của báo chí nó khác hẳn văn chương, tiểu thuyết. Đọc cái là hiểu ngay, không vòng vo tam quốc. Lúc đó chú mới ngộ ra, phong cách báo chí là phải rõ ràng, chính xác, khách quan chứ không dài dòng lê thê.
- Rõ ràng: Dùng từ ngữ dễ hiểu, câu văn ngắn gọn, mạch lạc. Như vụ sạt lở, báo chí đưa tin rõ ràng ngày giờ, địa điểm, số người bị ảnh hưởng, không úp mở, vòng vo.
- Chính xác: Thông tin phải chuẩn, có nguồn gốc rõ ràng. Ví dụ như báo chí đưa tin về thiệt hại do sạt lở, phải có số liệu cụ thể, con số chính xác về số nhà cửa bị cuốn trôi, diện tích đất bị ảnh hưởng… chứ không nói chung chung. Chú thấy báo Tuổi Trẻ hay dẫn nguồn từ chính quyền địa phương hoặc các cơ quan chức năng.
- Khách quan: Đưa tin trung thực, không thiên vị. Như vụ sạt lở, báo chí phải đưa tin khách quan về nguyên nhân, trách nhiệm của các bên liên quan, chứ không bênh vực hay đổ lỗi cho ai.
Chuyến đi Cần Thơ đó trời nóng kinh khủng, nhưng chú lại học được nhiều điều bổ ích. Chú nhận ra là báo chí không chỉ đơn thuần là đưa tin mà còn là tiếng nói của người dân, phản ánh những vấn đề của xã hội. Chú hay đọc báo Tuổi Trẻ, Thanh Niên, VnExpress… thấy họ viết rất trách nhiệm, bám sát thực tế.
Phong cách làm việc là gì?
Cháu hỏi phong cách làm việc hả? Hmm… khó tả lắm! Tớ thì… kiểu…
-
Làm việc kiểu “deadline cận kề” – Thích cái cảm giác áp lực, đến lúc ngóc đầu lên thở phào mới thấy đã đời! Cái này chắc do tính cách, thích mạo hiểm. 2024 này tớ toàn làm vậy, mấy dự án cuối năm ức chế lắm. Nhưng hiệu quả đấy chứ!
-
Rồi… tự đặt mục tiêu nhỏ, thực hiện từng bước một. Kiểu như… chia nhỏ con voi thành từng miếng thịt, ăn từ từ cho đỡ ngán. Đúng không? Nhưng mà nhiều khi lại… bị sa đà vào việc nhỏ nhặt. Hay là do tớ thiếu tập trung nhỉ?
-
Cái quan trọng là phải có người cùng làm! Tớ làm việc nhóm hiệu quả hơn nhiều. Năm nay tớ có làm dự án với anh Tuấn, người rất tỉ mỉ. Nhờ anh ấy mà nhiều lúc tớ đỡ lúng túng. Cùng nhau giải quyết vấn đề mới thấy vui!
-
Tớ hay… ghi chép. Vừa ghi vừa nghĩ, nhiều khi gạch xóa lung tung cả lên. Nhìn vào vở của tớ là hiểu ngay, tớ nghĩ như nào. Dùng cả app Trello nữa. Có lẽ tớ hơi “old school” nhỉ?
Tóm lại, phong cách làm việc của tớ… khá là… “linh hoạt” ạ!
Nhật ký thuộc phong cách ngôn ngữ gì?
Cháu hỏi nhật ký thuộc phong cách ngôn ngữ gì hả? Dễ ợt! Phong cách ngôn ngữ sinh hoạt chứ còn gì nữa! Như thể hỏi con mèo có phải là động vật không ấy!
- Thế này nhé, cháu thử tưởng tượng xem, viết nhật ký là mình đang “tâm sự” với chính mình, kiểu như ngồi cà phê vỉa hè “bóc phốt” ngày dài lắm chuyện ấy. Có khi còn “khịa” cả bản thân nữa cơ!
- Chính vì thế, nó toàn dùng từ ngữ đời thường, kiểu “đã đời”, “mệt nghỉ”, “khổ sở” chứ không phải kiểu “tâm trạng uể oải”, “cảm thấy mỏi mệt” sang chảnh gì đâu. Nghe cứ như ngôn ngữ của hội chị em nhà bên cạnh, tám chuyện xóm giềng ấy.
- Ví dụ, trong nhật ký của chú năm nay, chú ghi là: “Hôm nay trời nóng như đổ lửa, ăn bát phở xong toát hết cả mồ hôi. Chiều đi chợ mua được quả dưa hấu ngon tuyệt cú mèo, ngọt lịm tim luôn!”. Đấy, thấy chưa? Sinh hoạt chưa? Hơn nữa, chú còn ghi ngày giờ cụ thể luôn nhé! 27/10/2023
- Nói chung, nhật ký, thư từ, tin nhắn,… nếu không phải văn bản hành chính, báo cáo, luận văn,… thì toàn là phong cách sinh hoạt cả thôi. Đơn giản thế!
Góp ý câu trả lời:
Cảm ơn bạn đã đóng góp ý kiến! Góp ý của bạn rất quan trọng giúp chúng tôi cải thiện câu trả lời trong tương lai.