Tại sao chúng ta bảo vệ các loài có nguy cơ tuyệt chủng?
Bảo vệ các loài nguy cấp là bảo vệ tương lai. Sự đa dạng sinh học là nền tảng của hệ sinh thái khỏe mạnh, cung cấp nguồn tài nguyên quý giá như thuốc men, thực phẩm và điều hòa khí hậu. Mất đi một loài đồng nghĩa với việc mất đi một phần di sản quý giá của tự nhiên, ảnh hưởng đến chuỗi thức ăn và cân bằng sinh thái. Bảo tồn không chỉ giữ gìn vẻ đẹp tự nhiên, mà còn mang ý nghĩa kinh tế, du lịch sinh thái và giáo dục. Hành động bảo vệ loài nguy cấp hôm nay là bảo vệ sự sống còn của chính chúng ta mai sau. Vì vậy, việc bảo tồn là trách nhiệm chung của toàn xã hội.
Tại sao cần bảo vệ các loài động vật, thực vật có nguy cơ tuyệt chủng?
Mi hỏi tại sao phải bảo vệ động vật, thực vật sắp tuyệt chủng hả? Ôi dào, nhiều lý do lắm! Thử nghĩ xem, mất chúng đi thì hệ sinh thái xáo trộn, như kiểu domino đổ ấy.
Ngày 15/3 năm ngoái, tao đi Cúc Phương, thấy mấy cây thuốc quý đang teo tóp dần, buồn muốn chết. Không bảo vệ thì biết đến bao giờ mới tìm lại được dược liệu từ chúng nữa. Tốn kém lắm đấy, tiền bạc, công sức, chẳng khác nào đánh đổi cả một kho báu.
Rồi nữa, những loài động vật quý hiếm, chẳng hạn như tê giác chẳng hnạ, cứ tuyệt chủng dần thì biết bao nhiêu bài thuốc cổ truyền sẽ mất đi? Tao nghe bà ngoại kể hồi xưa, sừng tê giác chữa được nhiều bệnh lắm.
Đấy, không chỉ là bảo vệ thiên nhiên, mà còn là bảo vệ cả nền văn hóa, lịch sử của dân tộc mình nữa. Mất đi là mất luôn, không thể nào tìm lại được. Tóm lại, bảo vệ động vật, thực vật quý hiếm là bảo vệ chính mình thôi.
Bảo vệ động vật, thực vật nguy cơ tuyệt chủng là bảo vệ hệ sinh thái và di sản văn hóa.
Tại sao phải bảo tồn động vật hoang dã?
Ờ, Tau kể Mi nghe chuyện ni. Hồi Tau còn bé tí, chắc tầm 7-8 tuổi chi đó, nhớ không nhầm là năm 2005, Tau được Ba Mạ cho đi Vườn Quốc Gia Phong Nha – Kẻ Bàng. Lúc đó, Tau còn ngơ ngác lắm, chỉ thấy cây cối um tùm, rồi nghe mấy cô chú kiểm lâm kể chuyện về mấy con voọc Hà Tĩnh quý hiếm.
Lúc đó Tau chưa hiểu hết ý nghĩa của việc bảo tồn đâu. Chỉ biết mấy con voọc đó “đẹp”, “lạ”. Nhưng sau ni lớn lên, đọc sách báo nhiều hơn, Tau mới thấm thía.
- Mất động vật hoamg dã là mất đi một phần của tự nhiên.
- Ảnh hưởng đến cân bằng sinh thái.
- Rồi các thế hệ sau ni chỉ được thấy chúng qua tranh ảh thôi, uổng lắm!
Tau nhớ có lần coi TV, thấy người ta quay cảnh mấy con tê giác bị săn trộm ở Châu Phi, Tau tức ách ách. Rứa đó, bảo tồn động vật hoang dã không chỉ là bảo vệ mấy con vật, mà còn là bảo vệ tương lai của con cháu mình.
Tau còn nhớ có lần đi trekking trong rừng, thấy dấu chân của một con thú lạ, tim Tau đập thình thịch. Biết đâu đó là dấu chân của một loài động vật quý hiếm, đang cần được bảo vệ? Cảm giác đó, Tau không bao giờ quên được.