Cách gieo vần của một bài thơ lục bát như thế nào?

27 lượt xem

Vần trong thơ lục bát tuân theo quy tắc: tiếng thứ 6 câu lục vần với tiếng thứ 8 câu bát, và tiếng thứ 8 câu bát lại vần với tiếng thứ 6 câu lục tiếp theo. Cách gieo vần này tạo nên sự liên kết hài hòa cho bài thơ.

Góp ý 0 lượt thích

Thơ lục bát, với cấu trúc câu sáu tiếng – câu tám tiếng đan xen, sở hữu một vẻ đẹp riêng biệt, không chỉ ở sự biến hoá linh hoạt trong cách diễn đạt mà còn ở sự tinh tế trong cách gieo vần. Gieo vần, đúng là “chìa khóa vàng” mở ra sự hài hoà, nhịp nhàng, tạo nên sức cuốn hút khó cưỡng của thể thơ này. Nhưng chính sự “đơn giản” ấy lại tiềm ẩn những quy luật tinh tế mà không phải ai cũng nắm rõ.

Không đơn thuần là sự trùng âm ở cuối câu, gieo vần trong thơ lục bát là một chuỗi liên kết khéo léo giữa các câu thơ. Cụ thể, tiếng thứ sáu (tiếng cuối) của câu lục phải vần với tiếng thứ tám (tiếng cuối) của câu bát liền kề. Và cứ thế, tiếng thứ tám của câu bát lại phải vần tiếp với tiếng thứ sáu của câu lục tiếp theo. Tưởng chừng đơn giản, song chính sự tuần hoàn này lại tạo nên một vòng tròn âm thanh khép kín, đong đầy, khiến bài thơ trôi chảy, tự nhiên như một dòng suối róc rách.

Hãy hình dung, đó là một điệu nhảy uyển chuyển giữa các âm tiết. Tiếng thứ sáu của câu lục như một bước nhịp nhẹ nhàng, mở ra không gian chờ đón, thì tiếng thứ tám của câu bát lại là bước đáp trả đầy đủ, trọn vẹn. Sự nối tiếp, đan cài ấy cứ thế tiếp diễn, tạo nên một bản nhạc du dương, lôi cuốn người đọc chìm đắm vào thế giới ngôn từ.

Ví dụ đơn giản:

  • Câu lục: Mây trắng trôi trên trời cao
  • Câu bát: Ngàn chim bay vút về nao

Ở đây, “trôi” (tiếng thứ 6 câu lục) vần với “nao” (tiếng thứ 8 câu bát). Để tiếp tục bài thơ, câu lục tiếp theo phải có tiếng thứ 6 vần với “nao”. Sự vần điệu này không chỉ tạo nên sự liên kết giữa các câu mà còn tạo nhịp điệu cho toàn bài thơ, làm cho người đọc cảm nhận được sự hài hòa, thống nhất trong mạch cảm xúc.

Tuy nhiên, sự vần điệu không chỉ nằm ở sự trùng âm đơn thuần. Sự tinh tế nằm ở việc lựa chọn từ ngữ sao cho vừa vần, vừa đảm bảo tính thẩm mỹ, không làm gò bó ý thơ, khiến bài thơ trở nên gượng ép. Người viết thơ giỏi sẽ khéo léo sử dụng các từ đồng nghĩa, gần nghĩa để tạo nên sự đa dạng, phong phú trong ngôn từ mà vẫn giữ nguyên vẹn sự hài hòa trong gieo vần.

Tóm lại, gieo vần trong thơ lục bát không chỉ là một quy tắc kỹ thuật, mà còn là một nghệ thuật đòi hỏi sự tinh tế, nhạy cảm và khả năng vận dụng ngôn từ linh hoạt của người làm thơ. Hiểu rõ và vận dụng thành thạo quy tắc này sẽ giúp người viết tạo nên những bài thơ lục bát thật sự hay, cuốn hút và để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.