Những Từ Địa Phương Nào Nên Biết Khi Giao Tiếp Ở Quảng Bình?

37 lượt xem

Ờ Quảng Bình á, cái giọng nói đặc sệt thì thôi rồi.Nhớ hồi đó mới ra đó, nghe người ta nói mà cứ như nước đổ lá khoai, chả hiểu mô tê gì.Phải mất một thời gian mới quen được.Mà thú vị lắm á! Ví dụ như "ni", người ta hay dùng thay cho "này". "Ni rứa hè" nghĩa là "này là sao vậy". Rồi "mô" là "đâu", "ri" là "kia".

Kiểu "Chộ cái ni ở mô ri?".Nghe cưng xỉu!

"Tui mi tau" nghe thân thiết dã man luôn. Đại loại là "tôi, mày, tao" á, kiểu xưng hô suồng sã chút, nhưng mà nghe gần gũi.Như kiểu hồi đi ăn với mấy đứa bạn Quảng Bình, nó kêu "Tui mi tau dzô!".Cảm giác thân thiết kiểu gì í.

Còn nữa, từ "trộ" nữa chứ! Nghĩa là "rất" ấy. Kiểu "Ngon trộ" là "ngon lắm" á.

Hồi đó đi ăn bánh bèo, cô bán hàng hỏi "Ngon hơm?".Tui mới học được nên nói "Ngon trộ cô ơi!" Cô cười híp mắt.Vui ghê!

Chứ mấy từ kiểu "răng, rứa", nghe cũng riết rồi quen.Mà phải công nhận, người Quảng Bình nói chuyện nghe chất phác dễ thương lắm.Nói chung á, chịu khó lắng nghe, để ý chút là hiểu hết. Mấy từ "chộ, ni, ri, mô, trộ" này nọ, học được là giao tiếp vô tư luôn.

Đừng sợ, cứ mạnh dạn nói chuyện với người ta, người Quảng Bình hiền khô à.Chắc chắn là một trải nghiệm đáng nhớ đó!

Góp ý 0 lượt thích

Khi giao tiếp ở Quảng Bình, nên biết những từ địa phương nào?

Ôi dào, Quảng Bình hả?Tui là dân gốc Quảng Bình đây, đi xa rồi mới thấy cái tiếng quê mình nó đặc biệt cỡ nào. Mấy bạn mà muốn “nhập gia tùy tục” ở Quảng Bình á, thì mấy từ này phải bỏ túi liền:

  • “Chi rứa”: Cái này là “gì vậy” đó, dễ thương ha?

    Ví dụ, đang nói chuyện mà mình không hiểu, cứ “Chi rứa?” một cái là auto người ta giải thích lại liền.Hồi nhỏ tui hay hỏi má tui “Má ơi, chi rứa?” khi tivi chiếu mấy cái quảng cáo khó hiểu á.

  • “Răng”: “Tại sao”.Cái này cũng dùng thường xuyên lắm nè.”Răng mi lại làm rứa?

    ” là “Tại sao mày lại làm vậy?” đó.Lần đó tui đi học trễ, thầy giáo hỏi “Răng hôm nay em đi muộn rứa?”, tui run cầm cập không dám nói thiệt là do ngủ quên.

  • “Mô”: “Đâu”. Hỏi đường mà không biết “mô” là coi như tịt ngòi luôn.”Nhà bà Tám ở mô?” là “Nhà bà Tám ở đâu?”.

    Nhớ hồi xưa hay trốn ra đồng chơi, má hỏi “Mấy đứa đi mô đó?”, là auto chối lia lịa.

  • “Tru”: Cái này nghĩa là “mưa”.Quảng Bình mà, mưa riết quen luôn.Nghe ai đó kêu “Tru rồi!”, là biết đường mà chạy vô nhà liền.Tui nhớ hồi còn đi học, hay bị kẹt tru giữa đường, ướt như chuột lột.

  • “Nậy”: Nghĩa là “làm”. Ví dụ “Nậy chi cho mệt” là “Làm gì cho mệt”.

    Ông bà tui hay nói câu đó khi thấy tui làm việc gì quá sức.

  • “Tề”: Cái này hơi khó giải thích, kiểu như là “nhé”, “à”, “đấy”.Ví dụ “Ăn cơm đi tề!” là “Ăn cơm đi nhé!”.Nó là một loại gia vị trong câu nói của người Quảng Bình á.

À, còn một cái nữa, tuy không phải là từ đơn lẻ, nhưng mà phải biết: cái giọng.Người Quảng Bình mình á, nói chuyện có cái âm điệu lên xuống đặc trưng lắm.Nghe quen rồi là biết liền dân Quảng Bình. Muốn “nhập vai” cho trọn vẹn thì phải bắt chước luôn cái giọng đó nha!

Đến Quảng Bình, nên bỏ túi những từ địa phương nào?

Ôi Quảng Bình quê mình hả? Chà, nói thiệt là dân “ngoại đạo” mà mới tới đây á, nghe mấy “o”, mấy “mệ” nói chuyện là tẩu hỏa nhập ma liền.Đảm bảo!

Đầu tiên phải kể tới “chi, rứa, ni, nớ, tê, răng”.Cái này kiểu như bùa chú cơ bản đó. “Chi” là “gì”, “rứa” là “vậy”, “ni” là “này”, “nớ” là “kia”, “tê” là “đó”, còn “răng” là “sao”.Ví dụ, “O mua chi rứa?” nghĩa là “Cô mua gì vậy?”.Nghe hơi rối não lúc đầu, nhưng nghe riết là quen à.

Hồi đó, tui mới về, đi chợ, bà bán cá hỏi “Mua chi đó?”, tui đứng hình mất 5 giây.

Rồi mấy cái từ chỉ người thân á. Gọi “ba” là “tía”, “mẹ” là “mạ” (đọc hơi nặng giọng tí), “chị” là “o”, “em” thì tùy, có khi kêu tên, có khi kêu “con”. Mấy đứa nhỏ mà hỗn là ăn “mạ” chửi cho nghe luôn.Tui nhớ có lần, thằng cháu tui nó cãi tía nó, mạ tui quất cho trận, vừa đánh vừa la “Mi hư đốn quá rứa!”. Lúc đó tui mới hiểu “rứa” là “vậy” đó.

À còn cái từ “trộ” nữa. Cái này nghĩa là “đùa”.

Ví dụ, ai nói gì mình không tin á, mình nói “Trộ hè?”.Hoặc là “mần răng trộ mi được?”, tức là “làm sao mà gạt được mi?”.Cái này dùng nhiều lắm luôn á.

Mà nói thiệt, học mấy từ này cũng vui.Kiểu như mình hòa nhập được vô văn hóa của họ vậy á.Hồi đó, tui còn hay chọc mấy đứa bạn ngoài này, kêu tụi nó nói thử mấy câu tiếng Quảng Bình.Tụi nó cứ lớ lớ, nghe mắc cười lắm.

Tóm lại, tới Quảng Bình cứ “chi, rứa, ni, nớ, tê, răng, tía, mạ, o, trộ” mà quất thôi. Đảm bảo nghe là biết dân “gốc” liền à, hehe.

Mà quan trọng là phải nghe người ta nói nhiều, rồi bắt chước theo. Chứ học thuộc lòng không á, nói ra nghe nó “sai sai” liền.Chúc bạn đi Quảng Bình vui vẻ nha!Nhớ ăn bánh bột lọc, cháo bánh canh, ngon nhức nách luôn á!

Giao tiếp với người Quảng Bình, từ nào dễ gây hiểu lầm?

Ôi trời, nói chuyện với dân Quảng Bình mà không cẩn thận là dễ “toang” lắm á. Cái “toang” ở đây không phải là “toang” theo kiểu sập tiệm đâu nha, mà là kiểu hiểu lầm, nói gà hóa vịt ấy.

Tui nhớ có lần đi ăn bún chả cá ở Đồng Hới, bà chủ quán hỏi: “Cô ăn có chi không?”. Lúc đó tui ngơ ngác luôn, tự dưng “có chi không” là ý gì ta?Kiểu ăn có tính thêm cái gì không hả?Hay là ăn có bị dị ứng gì không? Cuối cùng, tui lắp bắp: “Dạ không, cháu ăn bình thường thôi ạ”.

Bà chủ cười, rồi mới giải thích “Có chi không?” là “Có lấy thêm gì không?”.Má ơi, hú hồn!

Rồi cái vụ “trộ” nữa. Lần đầu nghe ai đó bảo “trộ” đồ ăn, tui cứ tưởng là “trộn” kiểu trộn gỏi, trộn nộm ấy. Ai dè, “trộ” ở đây có nghĩa là “chan” á. Ví dụ, “trộ nước mắm vô cơm” là chan nước mắm vô cơm đó.Nghe nó lạ hoắc, khác hoàn toàn với mấy chỗ khác.

Mà nói thiệt, cái giọng Quảng Bình nghe cũng hơi “khó nuốt” thiệt.Mấy cái dấu hỏi, dấu ngã, dấu sắc nó cứ lẫn lộn hết cả lên.

Nhiều khi mình nghe không ra, phải bắt người ta nhắc lại mấy lần mới hiểu.Cái này không phải là chê bai gì đâu nha, mà thiệt sự là cần phải quen tai mới nghe được.

Nên theo tui, khi giao tiếp với người Quảng Bình, cứ chậm rãi, hỏi lại nếu không hiểu.Đừng ngại ngùng gì hết á. Thà hỏi còn hơn đoán mò, kẻo lại thành ra “ông nói gà, bà nói vịt” thì mệt lắm.Mà quan trọng là, phải chú ý đến ngữ cảnh nữa.Nhiều khi, từ ngữ nó thay đổi theo ngữ cảnh á. Ví dụ, từ “rứa” có khi là “vậy”, có khi là “như thế”.

Phải để ý kĩ mới hiểu hết được.

À, mà còn một cái nữa, người Quảng Bình hay dùng mấy từ địa phương để gọi đồ vật nữa. Ví dụ, cái xô thì gọi là cái “bồn”, cái chậu thì gọi là cái “thau”.Mấy cái này cũng dễ gây hiểu lầm lắm à nha.

Tóm lại, nói chuyện với người Quảng Bình thì cứ từ từ mà “gỡ”, đừng nóng vội.Quan trọng nhất là phải cởi mở, hỏi han.Đừng sợ sai, vì người Quảng Bình mình dễ thương lắm, họ sẽ giải thích cho mình thôi.Vậy đó!

Học từ Quảng Bình, khám phá nét văn hóa độc đáo nào?

Học tiếng Quảng Bình á, thú vị lắm! Chẳng hạn như “mô, tê, răng, rứa”, nghe có vẻ na ná nhau nhưng lại khác biệt hoàn toàn. “Mô” là đâu, “tê” là đây, “răng” là sao, còn “rứa” là vậy.Mà nói thiệt, mình hồi mới tới, cứ rối tinh rối mù.Nhớ có lần đi ăn, cô bán hàng hỏi “ăn chi mô?”, mình chả hiểu mô tê gì hết, cứ đứng trơ ra.May mà có người địa phương chỉ, chứ không chắc nhịn đói. Rồi cái vụ “nỏ” nữa, nghĩa là “không”, nghe dễ thương gì đâu á. Kiểu như “hôm ni tui nỏ đi học”, nghe nó mềm mại hơn hẳn “hôm nay tôi không đi học”. Mà còn cả đống từ khác nữa, kiểu “chộ” là thấy, “trộ” là gặp.

Có lần mình đi lạc, may gặp được một bác, bác ấy hỏi “mi trộ chi mô rứa? “, mình kiểu “dạ con lạc đường”.Mà nói chung á, học tiếng địa phương, ngoài việc giao tiếp dễ hơn, nó còn giúp mình hiểu thêm về văn hóa Quảng Bình nữa.Ví dụ như cách xưng hô, cách nói chuyện, nó phản ánh tính cách phóng khoáng, chân chất của người dân nơi đây.Mình thấy vui lắm khi học được những từ này, cứ như mình được hòa nhập vào cuộc sống ở đây hơn á.

Nó giống như một cái chìa khóa bí mật để mở ra một thế giới mới vậy.Không chỉ là ngôn ngữ không thôi, mà còn là cả một kho tàng văn hóa, con người Quảng Bình nữa chứ.Chứ nói giọng phổ thông suông, mất hay.

Đi du lịch Quảng Bình, dùng từ địa phương nào để nhập gia?

Ôi trời, Quảng Bình hả?Tớ mê Quảng Bình lắm luôn. Mà đi Quảng Bình mà không biết vài từ “đặc sản” thì đúng là phí nửa chuyến đi. Tớ kể cho nghe mấy từ mà tớ “lụm” được hồi đi phượt Quảng Bình năm ngoái nha.

Đầu tiên, phải biết “chi” và “” chứ! “Chi” là “gì”, còn “mô” là “đâu”.Kiểu như “Cái chi rứa?” (Cái gì vậy?) hay “Đi mô đó?” (Đi đâu đó?). Lúc đầu tớ cứ ngớ người ra, nghe xong phải “dịch não” mệt xỉu.

Rồi còn cái từ “rứa” nữa. “Rứa” là “vậy” đó.

Ví dụ “Ăn cơm chưa rứa?” (Ăn cơm chưa vậy?).Nghe riết rồi quen, tớ còn thấy hay hay.

À, mà đi ăn uống thì phải biết “tộ” nha. “Tộ” là cái tô, cái bát. Lúc tớ kêu “cho con xin cái bát”, bà chủ quán bún chửi tớ té tát trong bụng chắc luôn. Phải nói “cho con xin cái tộ” mới đúng điệu.

Còn một từ nữa mà tớ thấy người Quảng Bình hay dùng là “chộ“. “Chộ” là “thấy”.

Ví dụ “Chộ cái ni đẹp không?” (Thấy cái này đẹp không?).

Thiệt ra, tớ thấy người Quảng Bình nói chuyện dễ thương lắm. Dù đôi khi nghe không hiểu nhưng mà cứ “dạ dạ vâng vâng” rồi nhờ người ta giải thích lại là ok hết.Quan trọng là mình phải cởi mở, chịu khó học hỏi thì người ta mới quý mình. Chứ mà cứ “ta đây” thì không ai thèm nói chuyện cho nghe đâu.

Tóm lại, cứ “chi, mô, rứa, tộ, chộ” mà quất tới đi.

Tớ đảm bảo là bạn sẽ thấy chuyến đi Quảng Bình của mình thú vị hơn nhiều đó. Mà nhớ là phải “nhập gia tùy tục” nha, đừng có “mắc dại” là quê một cục luôn á!

Người Quảng Bình hay dùng từ địa phương nào khi trò chuyện với nhau?

Ôi dza, nói thiệt chớ, dân Quảng Bình tụi tui á, nhiều khi nói chuyện mà người ngoài nghe chắc muốn “tẩu hỏa nhập ma” luôn á chớ!Mấy từ địa phương nó cứ tuôn ra rào rào, riết rồi thành thói quen luôn rồi.

Để tui kể cho nghe mấy từ mà tui hay nghe, hay dùng nhất nha.

Đầu tiên là cái từ “trốc“. Mấy bạn ngoài Bắc chắc là “trọc đầu” đúng hông? Nhưng mà ở Quảng Bình mình á, “trốc” nó còn mang nghĩa là “cái đầu” nói chung luôn đó.

Ví dụ, “Đau trốc quá bay ơi!” là đau đầu quá đó.Hay là “Coi chừng té trốc!” là coi chừng té đầu đó.Nghe quen thì thấy bình thường chớ người lạ nghe chắc ngớ người luôn.

Rồi tới cái từ “bay” nữa nè. Cái này là đại từ nhân xưng, thay cho “mày”, “bạn”, “người”.Ví dụ, “Bay đi đâu đó?”, “Bay ăn cơm chưa?”. Mà cái hay của “bay” là nó không mang tính miệt thị như mấy chỗ khác đâu nha. Ở Quảng Bình mình, nói “bay” nghe nó thân thiện, gần gũi lắm.

Kế đó là cái từ “rứa“. Cái này thì chắc ai coi phim miền Trung cũng biết rồi, nghĩa là “vậy”, “thế”.

“Rứa hả?”, “Sao rứa?”.Đơn giản vậy thôi mà thiếu nó là thấy thiếu thiếu á.

Rồi còn mấy từ kiểu kiểu như “tru tréo” (làm lố, làm quá), “chộ” (thấy), “tọng” (nhét), “trốc truồi” (lộn ngược), “” (này)…Nhiều lắm kể không hết.

Tui nhớ có lần đi Sài Gòn, nói chuyện với mấy bạn trong công ty, tui cứ “bay”, “rứa” tùm lum.

Mấy bạn cười quá trời, bảo tui nói tiếng gì lạ hoắc.Lúc đó mới giật mình, à thì ra mình đang dùng từ địa phương đó chớ!

Nói chung á, từ địa phương Quảng Bình nó mộc mạc, chân chất lắm. Nghe nó vui tai, nó “đời” sao á.Dù có đi đâu xa, nghe lại mấy từ đó là thấy nhớ nhà liền.