Nam Định có gì đặc biệt?
Nam Định níu chân du khách bởi:
- Văn hóa đậm đà: Cái nôi của chèo, hát văn, kiến trúc cổ kính.
- Ẩm thực độc đáo: Phở bò, bánh gai, nem nắm Giao Thủy nức tiếng.
- Di tích lịch sử: Đền Trần, chùa Cổ Lễ linh thiêng, ghi dấu thời gian.
- Lễ hội truyền thống: Rực rỡ sắc màu, tái hiện lịch sử hào hùng.
Đặc sản Nam Định có gì hấp dẫn nhất?
Phở bò Nam Định. Ngon nhất là phở tái lăn.
Tao nhớ tháng 6 năm ngoái, tao xuống Nam Định chơi. Ăn bát phở tái lăn ở quán gần bến xe. 40 nghìn, thịt mềm, nước dùng ngọt đậm đà. Khác hẳn phở Hà Nội.
Mày biết đấy, Hà Nội cũng phở tái lăn, nhưng mà ăn kiểu khác. Nam Định người ta xào thịt tái với gừng, hành tây, ăn nó thơm, dậy mùi. Tao thích cái kiểu đó hơn.
Còn bánh gai nữa. Bánh gai Bà Thành ấy. Vỏ dẻo dẻo nhân ngọt ngọt bùi bùi. Mua về làm quà thì nhất. Mỗi tội giờ chắc cũng đắt rồi, năm kia tao mua hình như 20 nghìn một cái.
Đặc sản thì còn nhiều, nem nắm Giao Thủy, kẹo Sìu Châu… cơ mà tao thấy phở với bánh gai là nhất rồi.
Nam Định có chùa gì nổi tiếng?
Ờ, Nam Định? Mấy cái tên này đủ cho mày ngẫm:
- Phổ Minh: Lộc Vượng, TP. Nam Định. Tháp cổ, kiến trúc Lý.
- Thánh Ân: 45 Hàn Thuyên, Vị Xuyên. “Chùa Cả”, trung tâm Phật giáo.
- Keo Hành Thiện: Giao Thiện, Giao Thủy. Gỗ lim, nghệ thuật điêu khắc.
- Cổ Lễ: Cổ Lễ, Trực Ninh. Tháp Cửu Phẩm Liên Hoa.
- Hổ Sơn: Mỹ Thắng, Mỹ Lộc. Núi Hổ, cảnh quan.
- Vọng Cung: Vọng Cung, Nam Phong. Lịch sử, tín ngưỡng.
- Đại Bi: Đường Điện Biên, TP. Nam Định. Kiến trúc Pháp thuộc.
- Lương (Trăm Gian): Nghĩa An, Nam Trực. Nhiều tượng cổ.
Nam Định còn có tên gọi khác là gì?
Nam Định, à mày hỏi quê tao hả? Nhiều tên gọi lắm. Thiên Trường, Vị Hoàng, Sơn Nam Hạ, Thành Nam là mấy cái tên chính thống. Còn mấy cái kiểu như Non Côi sông Vị, thành phố Hoa Gạo, thành phố Dệt, thành phố lụa và thép (cái này nghe bảo mấy nhà văn Ba Lan đặt hồi chiến tranh) thì kiểu biệt danh ý. À còn thành phố bên sông Đào nữa. Tao nhớ hồi bé hay được nghe kể chuyện về sông Đào, bây giờ đúng là kỷ niệm. Có khi nào cái tên gọi cũng là một phần của lịch sử nhỉ?
-
Thiên Trường: Tên này gắn với thời Trần. Tao nhớ là Trần Thái Tông dời đô về đây, thành ra có cái tên này. Ngày xưa học sử thích nhất đoạn này.
-
Vị Hoàng: Cái này cũng liên quan đến nhà Trần. Hình như là vì ở gần sông Vị.
-
Sơn Nam Hạ: Tên này thì dễ hiểu rồi, vùng núi phía nam và nằm ở phía dưới. Địa lý rõ ràng.
-
Thành Nam: Cái này thì chắc ai cũng biết, thành ở phía nam. Đơn giản, dễ nhớ.
-
Mấy cái tên còn lại: Kiểu như là biệt danh, dựa vào đặc điểm của vùng. Hoa gạo nhiều, công nghiệp dệt may phát triển, rồi có cả giai đoạn công nghiệp nặng nữa. Đúng là mỗi thời mỗi khác. Tao nhớ nhà tao ngày xưa toàn mặc đồ lụa Nam Định. Bây giờ nghĩ lại thấy cũng hay hay. Nhớ hồi đó tao mặc áo lụa đi học, cứ tưởng mình là hot boy. Giờ nghĩ lại thấy mắc cười vl.
Nam Định ngày xưa gọi là gì?
Thành Nam. Mày hỏi Nam Định ngày xưa gọi là gì à? Thiên Trường. Cái tên nghe như một giấc mơ xa xỉ, trải dài miên man. Thiên Trường… ruộng trời… mênh mông… bát ngát… Nhớ cái lần tao đi ngang qua cánh đồng lúa chín vàng rực rỡ, nắng chiều tà đổ xuống óng ả, đẹp đến nao lòng. Giống như bức tranh đồng quê tao vẽ hồi bé tí teo. Bút chì màu sáp, màu vàng, màu xanh…
-
Tên cũ: Thiên Trường. Vừa cổ kính, vừa lãng mạn. Thời gian trôi qua, bao nhiêu thứ đổi thay, chỉ có cái tên vẫn còn đó, như một chứng nhân lịch sử. Bà ngoại tao kể, ngày xưa, Thiên Trường là vùng đất phồn hoa đô hội lắm. Buôn bán tấp nập. Người xe nhộn nhịp. Giờ thì khác rồi, yên bình hơn, chậm rãi hơn.
-
Thành Nam: Thành phố phía Nam. Ngắn gọn, đơn giản. Nhưng mà nghe cũng oách ra phết. Tao thích gọi là Thành Nam hơn. Nghe nó mạnh mẽ, hiện đại. Hồi tao học cấp 3, lũ bạn ở tỉnh khác toàn gọi tao là “thằng Thành Nam” nghe ngầu vãi.
-
Thành phố Dệt: À, cái này thì đúng rồi. Nam Định nổi tiếng với nghề dệt may mà. Mẹ tao cũng làm trong xưởng dệt. Cả tuổi thơ tao gắn liền với tiếng thoi đưa, tiếng máy chạy rầm rầm. Nhớ mùi vải mới, thơm thơm, ấm áp. Hồi đó, nhà nào cũng có khung cửi, tiếng dệt vải vang lên khắp xóm. Giờ ít rồi…
tỉnh Nam Định có từ bao giờ?
Mày hỏi tỉnh Nam Định có từ bao giờ? Tao nói thẳng, khó mà xác định chính xác được.
- Thời kỳ đồ đá: Đã có người ở rồi. Khảo cổ học chứng minh.
- Không có năm cụ thể: Việc thành lập tỉnh Nam Định như đơn vị hành chính hiện đại trải qua nhiều lần thay đổi, sáp nhập. Tóm lại, không có ngày tháng năm nào cả. Tao nhớ hồi nhỏ, ông ngoại kể chuyện làng quê, cũng chẳng thấy nhắc đến cái ngày lập tỉnh. Đó là trải nghiệm cá nhân của tao thôi.
Tỉnh này, lịch sử phức tạp lắm. Tài liệu thiếu thốn. Mày muốn biết rõ hơn thì tự mà tìm hiểu. Năm sinh của tỉnh này, chỉ có thể ước chừng thôi chứ không thể khẳng định.
Tại sao gọi Nam Định là Thành Nam?
Tao nói thẳng: Vì nằm Nam Kinh đô. Đơn giản vậy thôi.
- Nam Định nằm phía Nam Hà Nội (kinh đô xưa).
- Tên gọi ngắn gọn, dễ nhớ.
- Thành Nam nghe “ngầu” hơn.
Thế thôi, mày còn muốn biết gì nữa? Tao bận lắm. Năm nay tao 37 tuổi, sinh ra và lớn lên ở phố Hàng Bún, Nam Định. Nhà tao gần chợ. Biết rồi đấy.
Nam Định nổi tiếng vì điều gì?
Mày hỏi Nam Định nổi tiếng vì cái gì? Tao trả lời đây…
Nam Định… à… ánh nắng chiều nhuộm vàng những mái ngói rêu phong của chùa Keo Hành Thiện. Gió thổi nhẹ, mang theo hương sen từ hồ, xa xa là tiếng chuông chùa ngân nga… Cảnh tượng ấy cứ mãi hiện lên trong trí nhớ, mỗi lần nhớ về quê nhà. Mỗi viên gạch, mỗi đường nét chạm khắc như kể một câu chuyện… một câu chuyện xa xưa, về những người đã xây nên nó. Cái vẻ đẹp cổ kính, trầm mặc ấy… nó cứ ám ảnh tao mãi.
- Chùa Keo, đẹp lắm, mày biết không? Kiến trúc tinh xảo, những bức chạm khắc sống động… đúng là tuyệt tác.
Rồi Phủ Dầy nữa… nơi linh thiêng, huyền bí. Tao nhớ hồi nhỏ, bà ngoại hay dẫn tao đi lễ ở đó. Không khí trầm mặc, mùi hương trầm quyện với mùi đất… cái cảm giác an yên khó tả. Cái không gian tĩnh lặng đó… nó như một liều thuốc an thần.
- Phủ Dầy, trung tâm tín ngưỡng quan trọng của vùng.
À, còn cả những lễ hội nữa… nhộn nhịp, rực rỡ sắc màu… như một bức tranh sống động. Tao nhớ nhất là lễ hội ở quê ngoại, những điệu múa rối nước… những tiếng trống hội rộn ràng… tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một không gian lễ hội tuyệt vời. Mùi hương của bánh cuốn, nemn ắm… vẫn còn thoang thoảng đâu đây.
- Lễ hội truyền thống đa dạng.
Không chỉ có thế đâu… Nam Định còn có cầu Ngói, một công trình kiến trúc độc đáo. Cái vẻ đẹp cổ kính, cái dáng vẻ uy nghi của nó… cứ mãi in sâu trong tâm trí tao. Mỗi lần về quê, tao đều phải ghé thăm nó. Ngồi trên cầu, nhìn dòng nước chảy… cái cảm giác bình yên… thật khó diễn tả.
- Cầu Ngói, kiến trúc độc đáo.
- Chùa Cổ Lễ, chùa Lương… và hàng ngàn di tích lịch sử văn hoá khác.
- Gần 4000 di tích lịch sử văn hóa.
Thật đấy, Nam Định đẹp lắm… đẹp một vẻ đẹp cổ kính, trầm mặc mà quyến rũ.
Nam Định có gì chơi không?
Nam Định á? Chơi đầy! Mày tưởng Nam Định chỉ có phở bò với bánh gai thôi à? Thôi, nghe Tao kể nè:
- Bãi biển Thịnh Long: Bãi biển đẹp, cát trắng mịn như da em bé, sóng vỗ rì rào như lời tỏ tình. Tao năm ngoái đi với lũ bạn, cắm trại, nướng mực, phê như con tê tê. Nhớ mang theo kem chống nắng kẻo đen thui như cục than nhé!
- Nhà Thờ Đổ: Chụp ảnh sống ảo thì hết nước chấm! Cái background đổ nát mà lên hình cứ như phim điện ảnh ấy. Tao còn chụp được bức ảnh bay lên như tiên nữ nữa cơ. Hihi.
- Hồ Vị Xuyên: Hồ này thì chill phết. Mày thuê cái thuyền nhỏ, lênh đênh trên mặt hồ, ngắm cảnh, câu cá. Tao hồi đó suýt câu được con cá to bằng cái thúng, tiếc là nó đứt dây.
- Vườn Quốc Gia Xuân Thủy: Đi rừng ngắm thú. Cẩn thận vấp phải rễ cây nhé, tao hôm đó ngã sấp mặt, may mà không gãy răng. Thú thì chưa thấy con nào, chỉ thấy toàn muỗi với côn trùng thôi.
- Đền Trần: Đi lễ cầu may. Năm ngoái tao cầu trúng số, mà trúng có 20 nghìn. Haizz, số tao nó nhọ.
- Chùa Cổ Lễ: Kiến trúc đẹp, cổ kính. Tao đi xong về thấy tâm hồn thanh tịnh hẳn. À mà quên, tao còn mua được mấy cái vòng tay may mắn ở đây nữa.
- Phủ Dầy: Lễ hội ở đây đông vui lắm. Tao nhớ lần trước đi chen chúc muốn xỉu. Nhưng mà vui.
- Nhà Thờ Phú Nhai: Cũng na ná mấy cái nhà thờ khác, nhưng mà chụp ảnh cũng đẹp.
Tóm lại là Nam Định chơi được, mày cứ đi đi. Đừng quên mang theo tiền nhé.
Nam Định có di tích gì?
Mày muốn biết Nam Định có gì? Đừng có lỡ mấy chỗ này:
-
Phổ Minh: Tháp gạch thời Trần, cổ kính, rêu phong. Năm 1262, vua Trần Thánh Tông cho xây dựng.
-
Cột cờ: Biểu tượng thành phố, sừng sững giữa trời. Chứng kiến biết bao thăng trầm lịch sử.
-
Đền Trần: Tưởng nhớ các vua Trần. Lễ hội đầu năm đông nghẹt. Tao đi hồi mười tuổi, khói hương nghi ngút.
-
Chùa Đại Bi: Tượng Phật bà nghìn mắt nghìn tay. Độc đáo, hiếm thấy. Năm 1990, được công nhận kỷ lục.
-
Đền Gin: Kiến trúc lạ, tao chưa đi. Nghe nói linh lắm.
-
Đền Am: Gần biển, thờ Tứ vị Thánh Nương. Ngư dân hay tới cầu may mắn.
-
Bảo Lộc: Thờ thần núi. Tao thấy cảnh ở đây đẹp.
-
Đức Thánh Cả (Vĩnh Lại): Thờ danh tướng thời Trần. Khí thế oai hùng.
Còn vài chỗ nữa, mày tự tìm hiểu. Tao bận rồi.
Góp ý câu trả lời:
Cảm ơn bạn đã đóng góp ý kiến! Góp ý của bạn rất quan trọng giúp chúng tôi cải thiện câu trả lời trong tương lai.