Quảng Ngãi có nghĩa là gì?
Quảng Ngãi, tên gọi giàu ý nghĩa lịch sử, bắt nguồn từ sự kết hợp hai yếu tố: "Quảng" chỉ sự mở rộng, phát triển thịnh vượng; và "Ngãi", tên vùng đất cổ thuộc huyện Tây Sơn xưa. Tên gọi này hàm ý vùng đất Quảng Ngãi từng trải qua quá trình mở rộng, phát triển mạnh mẽ từ vùng đất Ngãi ban đầu. Nó phản ánh khát vọng về sự phồn vinh và tầm vóc của địa phương này suốt chiều dài lịch sử. Sự kết hợp này tạo nên một tên gọi vừa mang tính địa lý, vừa thể hiện khát vọng vươn lên của cư dân nơi đây.
Ý nghĩa tên gọi Quảng Ngãi là gì?
Mày hỏi ý nghĩa tên Quảng Ngãi à? Tao nói cho mày nghe này, không phải cái gì cũng rõ ràng rành mạch đâu nhé.
Quảng là mở rộng, phát triển, đúng rồi. Ngãi thì… thì nghe nói là tên vùng đất cũ, gần Tây Sơn ấy. Nhớ hồi nhỏ, ông ngoại tao kể, vùng này xưa kia toàn rừng rú, khó đi lắm.
Tao đi Quảng Ngãi hồi hè năm ngoái, tháng 7, cái nắng như thiêu như đốt. Đi Sa Huỳnh, vé vào cửa 20k, xem tượng đá cổ, cảm giác khá lạ. Vùng đất này có lịch sử lâu đời lắm, không phải chỉ là cái tên ghép đơn giản đâu.
Nói chung, Quảng Ngãi, đúng là vùng đất được mở rộng, phát triển từ vùng Ngãi xưa. Nhưng cái “ý nghĩa” ấy sâu xa hơn nhiều, không chỉ đơn thuần là nghĩa đen. Tao thấy nó mang cả hơi thở của lịch sử, của con người nơi đây.
Quảng Ngãi: Vùng đất mở rộng, phát triển từ vùng Ngãi.
Quảng Ngãi là xứ gì?
Xứ Quảng? Quảng Ngãi là xương sống.
- Nằm giữa Quảng Nam và Đà Nẵng. Đừng xem thường vị trí đó.
- Văn hóa? Duyên hải, núi rừng, chất riêng. Khác biệt.
- Biết rồi đấy. Tôi sinh ra ở Quảng Ngãi. Năm 1988. Bố tôi là thợ rèn. Nghề truyền thống.
Xứ Quảng là một tổng thể. Ba tỉnh kia chỉ là mảnh ghép. Mỗi nơi có nét riêng, nhưng đều mang hồn Quảng. Hồn của biển cả, núi đồi, và con người.
Quảng Ngãi mệnh danh là gì?
Mày hỏi Quảng Ngãi mệnh danh là gì hả? Tao… Tao cũng chẳng nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ mang máng là…
-
Xứ sở của những bãi biển đẹp và di tích lịch sử hào hùng. Đúng rồi, hình như là thế. Nhớ hồi nhỏ, bà ngoại kể nhiều lắm về Sa Huỳnh, về những chuyện xưa cũ… Biển thì… Mỹ Khê, phải không? Tao thấy ảnh trên mạng nhiều lắm. Nhưng tao chưa từng đến Quảng Ngãi bao giờ. Chỉ nghe kể thôi.
-
Tao thấy có nhiều người nói vậy. Nhưng mà… có vẻ nó… thiếu gì đó. Nó cứ… nhạt nhẽo. Không đủ để diễ tả hết Quảng Ngãi. Tao thấy nó cần thêm cái gì đó mạnh mẽ hơn. Gì nhỉ…? Tao đang nghĩ…
-
Tao nhớ có lần đọc được bài báo, nói về… những làng nghề truyền thống. Đúng rồi! Những làng nghề! Gốm, dệt… Cái đó mới… đúng chất Quảng Ngãi hơn. Tao thấy nó… sâu sắc hơn.
-
Quảng Ngãi… đêm nay… tao cứ thấy nó… vừa gần lại vừa xa. Như một giấc mơ nào đó… mà tao cứ không với tới được. Bãi biển, lịch sử, làng nghề… tất cả cứ quấn quýt lấy nhau… sao mà khó diễn tả cho hết được.
Quảng trị nghĩa là gì?
Mày hỏi quản trị là gì hả? Tao nói cho mày nghe, quản trị là nghệ thuật biến con voi thành con kiến, rồi lại biến con kiến thành con voi, nghe cho đã đời chưa? Không tin thì mày thử làm sếp xem, đảm bảo sáng ra đầu óc như bát mì tôm, rối tung cả lên!
- Lập kế hoạch: Giống như vẽ bản đồ kho báu, nhưng kho báu có thể là một đống giấy tờ cần ký, hoặc một cuộc họp kéo dài cả ngày. Đấy, tao nói thật, có khi còn hơn cả đi tìm kho báu! Mệt muốn xỉu.
- Tổ chức: Cứ tưởng đơn giản, nhưng thực tế là xếp ghế cho cả một đội quân đang đói khát, mỗi đứa một tính, thích nọ ghét kia. Như sắp xếp một chuồng gà nhà tao ý, mỗi con một vẻ.
- Lãnh đạo: Đấy là nói dễ nghe, thực ra là làm “bà đỡ” cho cả đàn người, mỗi người một kiểu “dị” riêng. Khó hơn cả dỗ trẻ con khóc nhè!
- Kiểm soát: Kiểm tra xem con kiến có biến thành voi chưa, và ngược lại. Nghe dễ ợt, nhưng khó hơn cả tìm kim đáy bể!
Tóm lại, quản trị là một trò chơi mạo hiểm, thắng thì làm vua, thua thì… về nhà ôm cục tức! Tao nói thế, mày hiểu chưa? Hôm qua tao còn phải giải quyết vụ nhân viên cãi nhau vì cái máy pha cà phê nữa cơ. Thật đấy!
Nhân vật lịch sử tiêu biểu của tỉnh Quảng Ngãi gồm những ai?
Mày hỏi tao nhân vật Quảng Ngãi á? Để tao kể mày nghe, hồi xưa tao học sử ở trường huyện, mấy ổng toàn lôi mấy tên này ra:
-
Trương Văn Đễ (1837-1885): Ổng này thì chắc chắn rồi, kháng Pháp dữ dội lắm. Tao nhớ lúc đó thầy giáo còn bảo ổng là biểu tượng của lòng yêu nước Quảng Ngãi.
-
Phan Khắc Thận (1789 – 1868): Ông này thì tao không nhớ rõ lắm, hình như là quan triều Nguyễn hay sao ấy.
-
Trương Quang Đản (1833-1914): Cũng là quan, nhưng mà hình như có công khai khẩn đất đai gì đó.
-
Nguyễn Tấn (1822 – 1871): Ông này nữa, cũng chống Pháp, thời nào cũng có người đứng lên cả.
-
Nguyễn Bá Nghi (1807 – 1870): Thật ra tao cũng hơi lờ mờ, nhiều tên quá.
-
Võ Quán (? – 1913): Tao không nhớ ông này luôn á.
-
Nguyễn Mậu Phó (? – 1659): Tên này lạ hoắc, chắc thời chúa Nguyễn quá.
Hồi đó học thuộc mấy cái tên này tao oải lắm. Học xong rồi cũng quên gần hết. Mấy cái tên này chắc Google nó nhớ rõ hơn tao đó.
Tóm lại mấy cái tên này nè:
- Trương Văn Đễ
- Phan Khắc Thận
- Trương Quang Đản
- Nguyễn Tấn
- Nguyễn Bá Nghi
- Võ Quán
- Nguyễn Mậu Phó
Quảng Ngãi nổi tiếng về cái gì?
Ờ, Quảng Ngãi hả mày…
Quảng Ngãi… như một giấc mơ trưa hè, nóng bỏng và da diết. Nhớ biển Mỹ Khê xanh ngắt ôm lấy bờ cát dài, gió lồng lộng thổi tung mái tóc.
- Biển cả…
Rồi Lý Sơn hiện ra như một viên ngọc bích giữa đại dương, núi non hùng vĩ, sóng vỗ rì rào. Nơi đó, tỏi thơm nồng nàn, hải sản tươi ngon…
- Đảo xa…
Nhưng Quảng Ngãi đâu chỉ có thế. Nơi đây còn có Sơn Mỹ, một vết sẹo trong tim. Nỗi đau chiến tranh, mất mát không gì bù đắp được.
- Chứng tích…
Mỳ Quảng, kẹo gương, cá bống sông Trà… Mùi vị quê hương, ấm áp trong từng món ăn.
- Ẩm thực…
Quảng Ngãi còn là đất sinh của bao văn nghệ sĩ. Tâm hồn bay bổng, gửi gắm tình yêu quê hương vào những vần thơ, điệu nhạc.
- Nghệ thuật…
Sản phẩm nổi tiếng của Quảng Ngãi là gì?
Mày hỏi đặc sản Quảng Ngãi à? Đêm khuya rồi, nghĩ về mấy món đó lại thấy đói lòng…
-
Cá bống sông Trà kho tiêu: Món này mà ăn với cơm nóng thì… Thật ra tao nhớ hồi nhỏ hay ăn, giờ ít thấy ngon như xưa. Chắc do khẩu vị thay đổi.
-
Tô don Quảng Ngãi: Cái này lạ nè, tao chưa thử. Nhưng nghe nói ngon, có dịp phải ghé ăn mới được.
-
Ram thịt nướng: Món này thì dễ kiếm rồi. Nhưng mà phải ăn đúng chỗ mới ngon.
-
Bún chả cá: Cái này tùy chỗ làm, có chỗ ngon, có chỗ dở.
-
Ốc hút: Món này thì tao mê. Ngồi lai rai với bạn bè thì hết sẩy.
-
Bánh tráng đập: Cái này ăn giòn giòn, chấm mắm nêm là chuẩn bài.
-
Cơm gà: Cũng bình thường, không có gì đặc sắc lắm.
-
Tỏi Lý Sơn: Cái này thì khỏi nói rội. Tỏi ngon, thơm, lại còn tốt cho sức khỏe.
Quảng Ngãi là miền gì?
Mày hỏi Quảng Ngãi miền gì hả? Miền Trung, Duyên hải Nam Trung Bộ. Nhớ hồi tao đi phượy, chạy xe máy từ Đà Nẵng xuống, qua hết đèo Hải Vân là thấy ngay bảng chào mừng đến Quảng Ngãi. Cái nắng miền Trung thiêu đốt cả da đầu.
- Bắc: giáp Quảng Nam. Lúc đó tao còn ghé Hội An chơi, xong mới chạy tiếp vào Quảng Ngãi.
- Nam: giáp Bình Định. Trên đường đi nhớ có ghé qua quán bánh xèo tôm nhảy ngon bá cháy.
- Tây: giáp Kon Tum và Gia Lai. Phía tây toàn núi, đi đường đèo quanh co nhớ đời. Lần đó tao bị say xe sml.
- Đông: giáp biển Đông. Tắm biển Mỹ Khê đã đời. Nói chung cảnh đẹp, biển trong xanh. Tao còn lượm được mấy vỏ ốc xinh xinh đem về.
Góp ý câu trả lời:
Cảm ơn bạn đã đóng góp ý kiến! Góp ý của bạn rất quan trọng giúp chúng tôi cải thiện câu trả lời trong tương lai.