Người hầu thời phong kiến gọi là gì?
Thời phong kiến, người hầu được gọi chung là tùy tùng, gia nhân, hoặc nô tì. Mức độ và vai trò khác nhau tùy thuộc vào địa vị chủ nhân và thân phận người hầu. Tùy tùng thường đảm nhiệm việc phục vụ cơ bản. Gia nhân, thường trong nhà giàu có, có thể đảm nhận các nhiệm vụ chuyên biệt hơn như quản gia, đầu bếp. Nô tì, là nô lệ, chịu sự sở hữu và phải làm những việc nặng nhọc nhất. Thân phận của họ, từ người làm thuê đến nô lệ, phản ánh rõ nét giai cấp và chế độ xã hội bất bình đẳng đương thời.
Người hầu thời phong kiến Việt Nam được gọi là gì? Tìm hiểu ngay!
Em hỏi người hầu thời phong kiến hả? Ui chao, cái này xưa ơi là xưa rồi á.
Nói chung, tùy vào “level” và công việc, họ có nhiều tên gọi lắm em. Tùy tùng, gia nhân, hay nghe “ghê” hơn là nô tì.
Tóm lại, người hầu thời phong kiến Việt Nam được gọi là tùy tùng, gia nhân, hoặc nô tì.
Anh nhớ hồi bé xíu, tầm 2005-2006 gì đó, hay nghe bà nội kể chuyện ngày xưa, có cả người hầu hạ. Bà bảo, người ta gọi họ là “con sen”. Nghe vừa thương, vừa thấy phận người bèo bọt dễ sợ.
Tùy tùng thì oách hơn chút, thường theo hầu các quan, lo cơm bưng nước rót, dọn dẹp. Gia nhân thì anh nghĩ kiểu như người làm công ăn lương ấy, có chút “skill” hơn, ví dụ như quản gia, đầu bếp…
Còn nô tì th.ì.. khỏi nói, thân phận thấp kém nhất rồi. Họ bị bắt làm đủ thứ việc nặng nhọc, cuộc đời coi như không có tự do. Nghe mà thấy xót xa. Thời đó, người ta coi con người như món đồ vậy á!
Góp ý câu trả lời:
Cảm ơn bạn đã đóng góp ý kiến! Góp ý của bạn rất quan trọng giúp chúng tôi cải thiện câu trả lời trong tương lai.