Màu trắng là mênh gì?
Màu trắng, hơn cả một màu sắc, là biểu tượng của sự tinh khiết và thánh thiện. Nó đại diện cho khởi đầu mới, sự tươi mới, và tiềm năng vô hạn. Sự liên tưởng đến bình yên, tĩnh lặng và sạch sẽ càng làm tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của gam màu này. Trong nhiều nền văn hóa, trắng là màu sắc của lễ phục cưới, thể hiện sự khởi đầu một cuộc sống mới trong trắng, tinh khôi. Nó là sự đối lập hoàn hảo với màu đen, tượng trưng cho sự tối tăm và bí ẩn. Tóm lại, màu trắng là biểu tượng của sự trong sáng, một khởi đầu hoàn hảo và một sự an yên tĩnh lặng.
Màu trắng là màu sắc của mênh mông gì?
Trắng là màu của cái bao la, rộng lớn.
Mày biết tuyết không? Tao từng leo Fansipan tháng 12/2019, lạnh cắt da cắt thịt. Tuyết trắng xóa phủ kín hết, cái cảm giác mênh mông, lạnh lẽo, kiểu như lạc vào một thế giới khác ấy. Cái trắng của tuyết khác hẳn cái trắng của tường nhà tao mới sơn lại hồi tháng 6.
Trắng thì đúng là tinh khiết, trong sáng thật. Hồi nhỏ cứ áo trắng đồng phục là thấy ngại, sợ bẩn. Giờ nghĩ lại thấy buồn cười. Cái áo trắng của tuổi học trò đúng là biểu tượng của sự ngây thơ, trong sáng. Mà hồi đấy tao mua có 45k một cái ở chợ Đồng Xuân. Bây giờ chắc đắt hơn rồi nhỉ?
Cảm giác màu trắng nó nhẹ nhàng, thanh thoát kiểu gì ấy. Như cái khăn trải bàn tao mua ở Hàng Bông, 120k, trắng tinh, nhìn cái bàn ăn nó sáng sủa hẳn lên.
Nói chung, trắng là màu tao thích. Đơn giản, sạch sẽ.
Màu trắng được gọi là gì?
Trắng thì gọi là trắng chứ gọi là cái gì nữa hả mày?! Như kiểu hỏi 1 + 1 bằng mấy ấy, trời ơi đất hỡi. Nó là thánh sáng nhất bảng màu, kiểu như vua của các màu vậy, gom hết tất cả các màu khác lại thành một thể thống nhất. Độ sáng max level, chói lóa con mắt chim ưng luôn.
-
Giá trị màu sắc bằng 0: Kiểu như điểm xuất phát, con số 0 tròn trĩnh, giống như tờ giấy trắng tinh tươm bắt đầu viết lên câu chuyện cuộc đời vậy. Tao nhớ hồi nhỏ toàn vẽ bậy lên tường nhà trắng tinh, bị ăn đòn te tua.
-
Màu không sắc: Cái này thì nghe hơi triết lý, đại loại như nó không màu mà có tất cả các màu, giống như võ công thượng thừa “Vô hình chi hình” của Độc Cô Cầu Bại ý.
-
Biểu tượng của sự giản dị: Đơn giản như chính cái tên của nó: trắng. Áo trắng, quần trắng, dép trắng… Nhìn phát biết ngay học sinh ngoan hiền, trừ khi mày là học sinh cá biệt thích mặc đồ trắng cho nổi.
-
Thuần khiết: Màu trắng tượng trưng cho sự trong trắng, tinh khôi, như tấm lòng tao vậy (đùa thôi). Nhớ hồi xưa đi tỏ tình, tặng crush bó hoa hồng trắng mà nó lại thích hoa hồng đỏ, quê muốn độn thổ.
-
Sạch sẽ: Màu trắng tạo cảm giác sạch sẽ, tinh tươm, như mới giặt xong. Nhưng mà mặc đồ trắng thì dễ bẩn lắm, nhất là mấy đứa hậu đậu như mày. Tao đây có cái áo trắng mặc đúng một lần, giờ thành áo chấm bi rồi.
Màu trắng tinh khôi là gì?
Màu trắng tinh khôi hả mày? Đơn giản là trắng, nhưng mà không phải trắng bình thường. Cái trắng của tờ giấy mới, trắng của áo dài học trò ngày đầu đến trường, trắng của bức tường nhà mới quét vôi. Nhớ lại hồi bé, cứ mê mẩn cái màu trắng của cục phấn, viết lên bảng đen, rồi tan ra thành bụi. Giống như ký ức, lúc đầu rõ ràng, sau lại mờ dần.
- Trắng tinh: Nghĩ đến sự trong trẻo, chưa bị vấy bẩn. Hồi xưa tao hay nghịch đất cát, quần áo lấm lem, nhìn mấy đứa con gái mặc đồ trắng phớ đi qua, tự dưng thấy mình thật nhỏ bé. Bây giờ lớn rồi, nhìn lại mới thấy, cái trắng ấy mong manh lắm.
- Tinh khôi: Cảm giác mới mẻ, đầy sức sống. Như mầm cây vừa nhú lên khỏi mặt đất, như giọt sương ban mai đọng trên lá. Ngày xưa ở quê, sáng nào bà cũng dậy sớm, tưới nước cho mấy luống rau. Nhìn lá rau còn đẫm sương, thấy lòng bình yên đến lạ. Bây giờ thì chẳng còn nữa.
Nói chung, trắng tinh khôi là màu trắng đẹp, gợi nhiều cảm xúc. Nhưng mà cái đẹp ấy khó giữ lắm mày, giống như tuổi trẻ vậy. Thời gian trôi qua, mọi thứ đều phai màu, chỉ còn lại kỷ niệm.
Góp ý câu trả lời:
Cảm ơn bạn đã đóng góp ý kiến! Góp ý của bạn rất quan trọng giúp chúng tôi cải thiện câu trả lời trong tương lai.