Xuân tiếng Hán viết là gì?

3 lượt xem

Chữ xuân trong tiếng Hán Việt có nguồn gốc từ tiếng Hán cổ đại, xuất hiện từ thế kỷ 2 khi người Việt tiếp thu Hán ngữ. Từ này được người Việt đọc theo cách phát âm của người Hán và được sử dụng để chỉ mùa xuân.

Góp ý 0 lượt thích

Xuân, tiếng reo vui của đất trời, tiếng nảy mầm của sự sống, được viết như thế nào trong tiếng Hán? Câu trả lời tưởng chừng đơn giản nhưng lại chứa đựng cả một hành trình giao thoa văn hóa thú vị.

Chữ Xuân trong tiếng Hán viết là (chūn theo phiên âm Hán Việt). Nét chữ mềm mại, uyển chuyển như chính sức sống căng tràn của mùa xuân. Thoạt nhìn, ta có thể liên tưởng đến hình ảnh cây cỏ đâm chồi nảy lộc. Tuy nhiên, tìm hiểu sâu hơn về nguồn gốc chữ “春” sẽ hé lộ những tầng ý nghĩa sâu sắc hơn.

Khác với thông tin phổ biến cho rằng chữ Xuân xuất hiện từ thế kỷ thứ 2, một số nghiên cứu lại chỉ ra nguồn gốc xa xưa hơn của chữ này. “春” trong giáp cốt văn – loại hình chữ viết cổ nhất của Trung Quốc – được khắc họa với hình ảnh ba cây cỏ mọc lên từ mặt đất, tượng trưng cho sự sinh sôi nảy nở. Theo thời gian, chữ viết biến đổi, hình ảnh ba cây cỏ được cách điệu thành bộ “艸” (thảo) ở phía trên, tượng trưng cho cây cỏ, kết hợp với bộ “屯” (đồn) ở phía dưới, nguyên thủy mang ý nghĩa “nảy mầm”, “tụ tập”. Sự kết hợp này tạo nên hình ảnh mùa xuân, khi vạn vật bừng tỉnh sau giấc ngủ đông, cây cỏ đâm chồi nảy lộc, đất trời tràn đầy sức sống.

Việc tiếp nhận chữ Hán, bao gồm cả chữ “春”, là một phần quan trọng trong quá trình hình thành và phát triển của tiếng Việt. Người Việt không chỉ đơn thuần vay mượn chữ viết mà còn thổi hồn dân tộc vào đó, biến nó thành một phần không thể tách rời của văn hóa Việt. Chữ “Xuân” trong tiếng Việt, dù mang “hình hài” của Hán tự, lại ngân vang âm hưởng riêng, gợi lên những hình ảnh quen thuộc của mùa xuân đất Việt: cành đào khoe sắc thắm, tiếng trống lân rộn ràng, không khí Tết sum vầy ấm áp.

Vậy nên, chữ “春” không chỉ đơn giản là cách viết của từ “Xuân” trong tiếng Hán, mà còn là chứng nhân cho sự giao thoa, hòa quyện văn hóa giữa hai dân tộc, là biểu tượng cho sức sống bất diệt, luôn được gìn giữ và trân trọng qua dòng chảy thời gian.