Quảng Bình rồi tới đâu?

29 lượt xem

Quảng Bình xong, mình nghĩ thẳng tiến Phong Nha luôn! Cái hang động ấy mê hoặc lắm, lần trước đi nhớ mãi không quên. Nước trong vắt, nhìn thấy đáy luôn.

Rồi từ Phong Nha, có thể rong ruổi lên vùng biên giới, nghe nói cảnh núi non hùng vĩ lắm. Mình thích khám phá những nơi ít người biết đến. Đường sá chắc hơi khó đi một chút.

Sau đó, mục tiêu là biển! Biển Quảng Bình dài ơi là dài, lại ít bị khai thác quá. Ngắm hoàng hôn trên biển, thư giãn tuyệt vời. Ước gì có nhiều thời gian hơn để khám phá hết.

Thực ra, Quảng Bình còn nhiều chỗ chưa đi nữa, nhưng kế hoạch mình tạm thế đã. Cái cảm giác xê dịch ấy, thích lắm!

Góp ý 0 lượt thích

Hành trình tiếp theo sau Quảng Bình là nơi nào?

Ôi, Quảng Bình xong hả? Hì hì, để tui kể cho nghe. Sau khi “oanh tạc” Quảng Bình, tui đã có một pha “bẻ lái” khá gắt. Thay vì đi tiếp miền Trung, tui quyết định. .. quay đầu!

Nghe điên rồ ha? Nhưng mà thiệt đó. Lúc đó, tui nghĩ bụng, “Mình cần một chút gì đó. .. khác bọt! “. Miền Trung đẹp thiệt, nhưng mà cái gu của tui lúc đó nó “kêu gào” một cái gì đó nó “chill” hơn, nó “xanh” hơn.

Thế là tui lên xe đò, thẳng tiến. .. Đà Lạt! Tưởng tượng xem, vừa rời khỏi cái nắng gió miền Trung, bước chân xuống Đà Lạt là thấy sương mù, thấy thông reo, thấy hoa nở tứ tung. Phê chữ ê kéo dài!

Mà tui nói thiệt, quyết định đó đúng đắn kinh khủng. Quảng Bình hùng vĩ, Đà Lạt mộng mơ. Hai thái cực đối lập, nhưng lại tạo nên một chuyến đi “để đời” trong lòng tui. Đó, sau Quảng Bình, tui “bay” lên Đà Lạt đó!

Quảng Trị có gì hấp dẫn sau chiến tranh?

Quảng Trị sau chiến tranh á? Buồn man mác nhưng cũng thú vị lắm. Mình từng lang thang ở Thành cổ Quảng Trị, nắng chang chang mà thấy lòng mình cứ se lại. Đứng giữa những tàn tích, tưởng tượng cảnh bom đạn ngày xưa, rợn người.

Nghe kể lại chứ mình đâu có trải qua. Ông mình kể chuyện, hồi đó ác liệt lắm. Thành cổ giờ chỉ còn gạch vụn thôi. Nhưng cái không khí ở đó, nó đặc quánh, khó tả.

Mình còn nhớ, đi dọc sông Thạch Hãn, gió lồng lộng, nước trong veo. Nhưng dưới đáy sông, biết bao nhiêu kỷ vật chiến tranh vẫn nằm im lìm. Nghĩ đến mà xót xa.

Rồi đến địa đạo Vịnh Mốc. Chui xuống đó, mình mới thấy phục người xưa. Sống trong lòng đất, chật chội, thiếu thốn, mà vẫn chiến đấu kiên cường.

Quảng Trị giờ cũng phát triển du lịch, nhưng cái chất “chiến tranh” nó vẫn còn đó. Không phải kiểu hào nhoáng, ồn ào. Mà nó len lỏi, âm thầm, khiến mình phải suy ngẫm.

Ăn cơm hến ở chợ Đông Hà cũng ngon, cay xé lưỡi. Đậm đà hương vị miền Trung. Uống thêm chai bia Larue, nghe người dân kể chuyện, thấy đời sống cũng dần hồi sinh.

Nói chung, đi Quảng Trị không phải để “vui chơi giải trí”. Mà là để “trải nghiệm” và “cảm nhận”. Một chuyến đi không dành cho ai thích xô bồ. Mà dành cho ai muốn tìm hiểu về lịch sử, về những mất mát, hy sinh. Mình thấy vậy.

Bờ biển Quảng Bình mang lại lợi ích gì?

Quảng Bình á, biển đẹp mê hồn. Nhớ hồi đi ngang qua đoạn Nhật Lệ, nước trong vắt, cát trắng phau. Nghĩ bụng, chắc chắn du lịch phát triển mạnh lắm.

Bờ biển dài, tạo công ăn việc làm cho bao nhiêu người dân địa phương. Từ đánh bắt hải sản, bán hàng rong đến mở nhà hàng, khách sạn. Hồi đó ghé quán nhỏ ven biển, ăn hải sản tươi roi rói, rẻ bèo mà no căng.

Đấy là chưa kể mấy khu nghỉ dưỡng cao cấp mọc lên như nấm. Tạo ra nhiều việc làm, thu hút đầu tư, đóng góp cho ngân sách tỉnh nữa chứ. Mình thấy rõ, kinh tế địa phương được nâng lên đáng kể nhờ biển.

Nhưng mà biển cũng mang lại nguồn tài nguyên dồi dào. Hải sản ở Quảng Bình ngon khỏi bàn, từ mực, tôm, cá đến ghẹ. Nhớ mãi con ghẹ rang me ở quán ven biển, giờ nghĩ lại vẫn thèm.

Mấy món đó vừa cung cấp thực phẩm cho người dân, vừa xuất khẩu kiếm tiền. Mình thấy có mấy ông Tây đi lặn biển nữa, chắc khám phá san hô. Biển đúng là nguồn sống của Quảng Bình.

Quên mất, biển còn là lá chắn tự nhiên nữa. Ngăn chặn bão lũ, xói mòn bờ biển. Mình thấy có mấy đoạn trồng phi lao chắn sóng, chắc cũng để bảo vệ bờ biển.

À, biển còn là nguồn cảm hứng cho văn nghệ nữa. Mấy bài hát về biển Quảng Bình nghe cũng hay hay. Đại loại là vậy. Tóm lại, biển Quảng Bình mang lại nhiều lợi ích lắm, từ kinh tế đến văn hóa xã hội.

Địa hình Quảng Bình tạo lợi thế kinh tế nào?

Quảng Bình à? Ôi, mình yêu cái mảnh đất gió Lào cát trắng ấy! Nói về địa hình Quảng Bình mà bảo không tạo lợi thế kinh tế thì oan cho nó quá. Mình thấy rõ nhất là du lịch đó nha.

Động Phong Nha, động Thiên Đường, rồi biển Nhật Lệ. .. mấy chỗ đó mà không phải địa hình đặc biệt tạo ra thì làm sao có được? Nhớ hồi mình đi Phong Nha, ngồi thuyền trên sông Son, hai bên là núi đá vôi hùng vĩ, tự nhiên thấy nhỏ bé hẳn. Cái cảm giác đó, tiền nào mua được!

Mà đâu chỉ có du lịch. Địa hình Quảng Bình đa dạng lắm, vừa có núi, vừa có đồng bằng ven biển. Cái đồng bằng ấy, tuy không phải màu mỡ bậc nhất, nhưng trồng lúa, trồng rau cũng đủ nuôi sống bao nhiêu con người. Rồi biển cả nữa, hải sản thì khỏi phải bàn, tươi ngon hết sẩy.

Còn nữa, Quảng Bình có tiềm năng về năng lượng tái tạo đó. Mấy cái đồi cát mênh mông kia mà làm điện mặt trời thì tuyệt vời. Mình nghĩ, nếu biết khai thác hợp lý, địa hình Quảng Bình sẽ còn tạo ra nhiều lợi thế kinh tế hơn nữa chứ không chỉ có du lịch đâu.

Vị trí Quảng Bình ảnh hưởng ra sao tới Quảng Trị?

Quảng Bình xong thì tới Quảng Trị chứ còn gì nữa. Địa lý nó thế rồi, chạy xe dọc đường Trường Sơn là thấy liền.

Mà nói ảnh hưởng thì cũng nhiều kiểu. Ví dụ như hồi nhỏ mình hay nghe ba kể, chiến tranh ngày xưa, Quảng Bình là tuyến đầu, đỡ đạn cho Quảng Trị nhiều lắm. Mình tưởng tượng cảnh bom đạn ác liệt, thấy thương người dân hai tỉnh vô cùng.

Rồi bây giờ, du lịch cũng vậy. Nhiều người đi Phong Nha – Kẻ Bàng xong, tiện đường ghé luôn Quảng Trị. Vậy nên kinh tế Quảng Trị cũng hưởng lợi phần nào nhờ Quảng Bình. Như mình năm ngoái đi Quảng Bình, lúc về ghé ăn trưa ở Quảng Trị, thấy cũng ngon bổ rẻ.

Nhưng cũng có cái bất lợi. Ví dụ như thu hút đầu tư chẳng hạn. Doanh nghiệp thấy Quảng Bình tiềm năng, rót vốn vào đó hết, Quảng Trị lại ít hơn. Giống kiểu cái bóng của Quảng Bình hơi lớn, che mất Quảng Trị vậy.

Còn một cái nữa, cái này hơi cá nhân. Mình thấy nhiều người cứ hay nhầm lẫn hai tỉnh. Kiểu nghe tới địa danh nào, cũng đoán đại là Quảng Bình, dù thật ra là Quảng Trị. Hơi tội cho Quảng Trị xíu. Hôm bữa, mình kể với nhỏ bạn đi chơi Cửa Tùng, nó hỏi: “Cửa Tùng ở Quảng Bình hả? “. Nghe xong muốn xỉu ngang.