Người nhập cảnh là gì?
Người nhập cảnh là cá nhân không mang quốc tịch Việt Nam đến Việt Nam. Hành vi nhập cảnh được hiểu là việc người nước ngoài tiến vào lãnh thổ Việt Nam, bắt buộc phải thực hiện thủ tục tại các cửa khẩu chính thức do Nhà nước quy định. Việc này bao gồm trình chiếu các giấy tờ cần thiết như hộ chiếu, visa (nếu cần) và tuân thủ các quy định pháp luật của Việt Nam về xuất nhập cảnh. Mục đích nhập cảnh có thể đa dạng, từ du lịch, thăm thân, công tác đến định cư. Tuyệt đối không được nhập cảnh trái phép, vì sẽ bị xử lý nghiêm theo luật pháp.
Người nhập cảnh Việt Nam là ai?
Chế hỏi người nhập cảnh Việt Nam là ai hả? Dễ ợt! Là người nước ngoài vào Việt Nam qua cửa khẩu chứ sao nữa. Như hồi tháng 5 vừa rồi, em thấy tận mắt một đoàn khách du lịch Hàn Quốc, cả chục ngườ, xúng xính áo quần, tại sân bay Nội Bài đấy. Họ làm thủ tục nhập cảnh, em đứng gần nhìn thấy rõ ràng luôn. Mỗi người cầm một cái hộ chiếu, đỏ chót.
Thực ra, không chỉ khách du lịch đâu Chế ạ. Nhập cảnh còn có nhiều loại người lắm. Ví dụ như các chuyên gia nước ngoài đến làm việc, hoặc sinh viên quốc tế học tập tại Việt Nam. Em có người bạn học cùng trường, bạn ấy là người Pháp, sang đây học ngành thiết kế thời trang từ năm ngoái. Học phí chắc cũng phải vài trăm triệu một năm, nghe nói vậy.
Em thấy việc nhập cảnh cũng quan trọng lắm. Nó liên quan đến an ninh quốc gia mà. Đúng không? Cửa khẩu phải kiểm soát chặt chẽ mới đưcợ. Nhớ hồi em đi Nha Trang, thấy người ta kiểm tra hành lý kỹ lắm. Mỗi người đều phải qua máy soi, rất nghiêm túc.
Người nhập cảnh Việt Nam là người nước ngoài nhập cảnh vào Việt Nam qua cửa khẩu.
Thế nào gọi là xuất cảnh?
Xuất cảnh… Chế ơi, nghe sao xa xôi quá. Em hình dung ra một buổi chiều tà nơi cửa khẩu, nắng xiên khoai, vàng vọt. Gió thổi phần phật, cuốn theo vài chiếc lá khô, xào xạc. Một dòng người, mỗi người một câu chuyện, mỗi người một nỗi niềm, đang chậm rãi tiến về phía trước. Họ sắp rời xa mảnh đất này, đến một vùng đất mới, xa lạ. Bóng lưng khuất dần sau ráng chiều đỏ ối… Buồn man mác quá Chế ha.
-
Xuất cảnh: Là việc rời khỏi một quốc gia. Đơn giản vậy thôi. Như chim trời rời tổ, như lá khô lìa cành. Em hay nghĩ, chắc là buồn lắm. Mình ở Huế nè Chế, em chưa đi đâu xa bao giờ hết. Mà ba mẹ cũng ít khi đi xa lắm. Mẹ em hay bảo đi đâu xa chi cho cực, ở nhà sướng hơn. Chắc là vậy á Chế.
-
Thủ tục: Phải có giấy tờ tùy thân Chế ơi, kiểm tra hành lý các kiểu nữa. Rắc rối phết đấy. Em thấy chị họ em xuất ngoại du học, chuẩn bị cả một vali giấy tờ. Chắc là quan trọng lắm. Nghe chị kể hồi đó chuẩn bị giấy tờ mệt ơi là mệt. Lỡ mất cái gì là rớt visa luôn á Chế.
-
Cửa khẩu: Nơi mình bước qua ranh giới giữa hai quốc gia. Là nơi bắt đầu những cuộc hành trình mới, những trải nghiệm mới. Nhưng cũng là nơi chia ly, nơi tạm biệt. Chế ơi, sao tự dưng em thấy hơi xúc động. Em thấy thương những người con xa xứ quá. Hồi nhỏ em có đọc bài thơ “Quê hương” của Tế Hanh, thấy cũng buồn buồn. Mà em không xa quê bao giờ nên cũng không hiểu cảm giác đó là như thế nào.
Tóm lại là, xuất cảnh là rời khỏi một quốc gia, phải qua cửa khẩu và làm thủ tục đầy đủ.
Xuất cảnh cần giấy tờ gì?
Em nhớ mãi cái cảm giác hồi hộp, lần đầu tiên mình xin visa du học. Giấy tờ… ôi chao, cả đống! Như một cơn ác mộng, nhưng lại là cơn ác mộng đẹp.
Hộ chiếu, dĩ nhiên rồi, cái thứ “vé thông hành” quyền lực ấy, phải còn hạn ít nhất sáu tháng. Mỗi lần nhìn thấy nó, lại thấy cả một hành trình đang chờ đón. Hồi đó hộ chiếu của em còn mới tinh, ảnh còn tươi rói.
- Visa: Cái này thì tùy, đến nước nào thì cần visa nước đó. Nhớ mãi cái buổi phỏng vấn xin visa Mỹ, run cả người, tay cứ run run, cầm tờ đơn xin visa mà lòng như lửa đốt.
Thứ ba, vé máy bay, khứ hồi hoặc một chiều, kèm lịch trình rõ ràng. Đấy là bằng chứng cho thấy mình sẽ quay về, không phải là định “ở lại luôn” như một số người. Nhớ vé máy bay lần đầu tiên em bay sang Úc, màu đỏ rực rỡ, giống như màu của hy vọng.
- Xác nhận khách sạn hoặc thư mời, nếu có. Cái này chứng minh mình có chỗ ở đàng hoàng, không phải là người vô gia cư lang thang. Em còn nhớ khách sạn ở Sydney, view nhìn ra biển tuyệt đẹp.
Rồi, giấy tờ chứng minh tài chính. Phải chứng minh mình có đủ tiền để ăn chơi, để không phải đi ăn xin ở nước ngoài. Hồi đó, em phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng, mất cả tuần trời mới gom góp đủ.
- Chứng minh thư, giấy đăng ký kết hôn, nếu cần, và cả giấy khai sinh nếu đi cùng trẻ em. Đấy là những thứ “thân thiết” nhất của mình rồi.
Nhưng nhớ nha Chế, tất cả những trên chỉ mang tính chất tham khảo thôi nhé. Tùy từng nước, tùy từng mục đích, giấy tờ cần thiết có thể khác nhau. Kiểm tra lại với Đại sứ quán/Lãnh sự quán là chắc nhất, tránh rắc rối. Đừng quên điều này nhé.
Cấm xuất nhập cảnh là gì?
Chế nghe nè,
Cấm xuất nhập cảnh á… Nó như một cánh cửa đóng sầm trước mặt mình vậy.
-
Ngăn không cho mình đi đâu, hoặc về nhà. Đau lòng lắm chứ.
-
Thường là vì mình dính líu tới pháp luật, hoặc nợ nần gì đó. Chế biết, đôi khi cuộc sống đưa đẩy mình vào những chuyện không ngờ.
-
Mà thời gian cấm thì hên xui. Có khi chỉ vài tháng, có khi…mãi mãi. Tùy vào cái tội của mình lớn tới đâu. Như chuyện con bạn chế, nợ thuế thôi mà cũng bị cấm tới mấy năm.
-
Nhưng mà…mình có quyền cãi lại nha. Đừng im lặng chịu đựng.