Miền Trung được mệnh danh là gì?

38 lượt xem

Miền Trung, "khúc ruột" của Việt Nam, nổi tiếng với tên gọi "vùng đất gió Lào cát trắng". Dải đất này còn được mệnh danh là "xứ sở của những cơn bão" do thiên tai khắc nghiệt. Vẻ đẹp hùng vĩ và văn hóa đặc sắc làm nên nét riêng biệt.

Góp ý 0 lượt thích

Miền Trung Việt Nam được mệnh danh là gì? Địa danh nổi tiếng?

Chị ơi, Miền Trung á hả? Em hay gọi nó là “khúc ruột” của Việt Nam mình đó. Nghe sao mà thấy thương da diết! Rồi thì “vùng đất gió Lào cát trắng” nữa, đúng chất luôn.

Mà nói thiệt, ai đời lại đi “mệnh danh” là “xứ sở bão” đâu chị. Khổ thân miền Trung, năm nào cũng gồng mình chống chọi, vậy mà vẫn kiên cường ghê gớm. Em nhớ hồi bé xíu, tầm năm 2000 gì đó, bão về Quảng Bình quê em, cả nhà phải chạy bão, sợ muốn xỉu.

Địa danh nổi tiếng á? Ui chao, nhiều lắm chị ơi. Em mê nhất là Hội An, đi một lần là nhớ mãi cái không khí cổ kính, đèn lồng lung linh. Rồi Phong Nha – Kẻ Bàng nữa, đúng là kỳ quan thiên nhiên. Còn biển Mỹ Khê Đà Nẵng thì khỏi bàn, đẹp muốn xỉu up xỉu down.

Nói chung, miền Trung mình có cái gì đó rất đặc biệt, vừa hùng vĩ lại vừa nên thơ, đi rồi là cứ muốn quay lại hoài thôi à.

miền Trung Việt Nam được mệnh danh là gì?

Chị hỏi vậy, em trả lời.

Khúc ruột miền Trung.

  • Vị trí: ẹHp, kéo dài.
  • Lịch sử: Gian lao, thử thách.
  • Văn hóa: Di sản đặc sắc.
  • Thiên nhiên: Đa dạng.
    • Em nhớ cơn bão năm nào, nhà bà ngoại tốc mái. Khúc ruột đâu chỉ địa lý…

miền Trung là vùng đất như thế nào?

Chị hỏi miền Trung à? Ôi dào, nói sao cho hết được nhỉ! Em thấy nó… phức tạp lắm.

Miền Trung, nói chung là vùng đất hẹp và dài, như cái dải ruy băng ấy. Hai bên là núi, chắn ngang cả. Chỗ hẹp nhất thì chỉ tầm 50km thôi, ở Quảng Bình á, em nhớ không nhầm.

  • Địa hình thì chia làm ba phần chính: Bắc Trung Bộ, Tây Nguyên, và Duyên hải Nam Trung Bộ. Tây Nguyên thì nhiều đồi núi lắm, khác hẳn hai khu vực kia.

  • Bắc Trung Bộ thì nhiều núi lắm, lại còn nhiều đèo nữa chứ. Em đi du lịch với gia đình ở đây rồi, đường đi ngoằn ngoèo, nhớ mãi! Nhà em ở Hà Nội, nên thấy khác hẳn.

  • Còn Duyên hải Nam Trung Bộ thì gần biển hơn, nắng nhiều hơn. Lần nào về quê ngoại ở Nha Trang, em cũng thấy nắng chang chang. Nhưng biển đẹp lắm, nước trong veo.

Đúng rồi, nhớ ra rồi! Em từng đi qua đèo Hải Vân, cao và quanh co lắm, sợ muốn chết. Nhưng cảnh đẹp tuyệt vời! Cái này thì chị nên tự trải nghiệm nha, khó diễn tả lắm. Miền Trung… nó… nhiều thứ lắm, chị phải tự đi xem mới hiểu hết được. Em nói hoài cũng không hết. Khó tả lắm!

Nha Trang được mệnh danh là gì?

Hòn ngọc biển Đông. Nghe cũng hợp lý. Biển đẹp, nhiều hải sản.

  • Viên ngọc xanh: Cái tên hơi hướng du lịch. Màu xanh của biển, của trời. Cũng dễ hình dung ra khung cảnh.

Nói chung mấy cái danh xưng này cũng chỉ để quảng bá. Chất lượng thực tế thì… hên xui. Chị đi rồi sẽ rõ. Em năm ngoái đi bị chặt chém te tua. Tưởng ngọc ngà ai ngờ toàn đá sỏi.

Di sản miền Trung có gì?

Ối giời ơi, miền Trung mình á chị? Nó “đậm đà” như tô bún bò Huế chan thêm mắm ruốc vậy đó! Di sản thì thôi rồi, đếm mỏi tay:

  • Thành Nhà Hồ: Đứng sừng sững như trâu cày cả ngàn năm, đúng là “của bền tại người”! Nghe bảo xây bằng đá xanh, chắc hồi đó “kiếm hiệp” lắm đây.

  • Vườn Quốc Gia Phong Nha – Kẻ Bàng: Hang động thì “thâm cung bí sử”, nhũ đá măng đá thì “lả lơi” như gái 18. Chị mà đi là quên lối về luôn đó! Mà nhớ mang theo đèn pin xịn xịn nha, không thì lạc “mất dép” á!

  • Quần Thể Di Tích Cố Đô Huế: Lăng tẩm đền đài “nghiêng nước nghiêng thành”, nghe nhạc cung đình thì cứ gọi là “phiêu” như tiên xuống trần. Nhưng mà nắng Huế thì thôi rồi, “cháy da” đó chị!

  • Nhã Nhạc Cung Đình Huế: Mấy ông vua bà chúa ngày xưa sướng thật, nghe nhạc “sang chảnh” thế này thì “trụy lạc” cũng phải! Màg iờ mình nghe lại thấy cũng hay hay, kiểu “hoài cổ” ấy chị.

  • Thánh Địa Mỹ Sơn: Gạch Chăm xếp chồng lên nhau “cao vời vợi”, nhìn mà “choáng váng”. Nghe bảo hồi xưa “linh thiêng” lắm, giờ thì thành chỗ “sống ảo” của giới trẻ rồi.

  • Phố Cổ Hội An: Đèn lồng giăng mắc “lung linh huyền ảo”, tối đến đi dạo thì cứ gọi là “tình bể bình”. Mà nhớ ăn cao lầu, bánh mì Phượng nha chị, không ăn là “hối hận” đó!

Nha Trang ngày xưa gọi là gì?

Chị hỏi Nha Trang ngày xưa gọi là gì hả? Em ngẫm nghĩ… ánh chiều nhuộm vàng những con phố nhỏ, mùi mặn mòi của biển vẫn cứ vờn quanh… Như một giấc mơ xa…

Nha Trang… cái tên nghe sao mà nhẹ nhàng, mà quyến rũ thế! Nhưng trước đó… Em đọc được trong Phủ biên tạp lục của Lê Quý Đôn… thật nhiều cái tên khác nhau… mỗi cái tên đều mang một hơi thở của thời gian…

  • Đầm Nha Trang
  • Dinh Nha Trang
  • Nguồn Nha Trang
  • Đèo Nha Trang

Mỗi cái tên đều gợi lên một hình ảnh riêng… đầm nước mênh mông, dinh thự uy nghiêm, nguồn nước trong mát… hay là những con đèo uốn lượn… Ôi, thời gian trôi chảy… Nha Trang của ngày xưa… em tưởng tượng ra… hoang sơ… và đầy bí ẩn…

Năm 1653 đến giữa thế kỷ XIX… Em đọc thấy đó là vùng đất thuộc Hà Bạc, huyện Vĩnh Xương, phủ Diên Khánh… còn hoang vu… đầy thú dữ… Khác xa Nha Trang hiện tại nhỉ? Thật khó tưởng tượng… nhưng lại thấy thú vị…

Một cảm giác lạ… như mình đang lạc vào một cuốn sách cổ… những trang giấy ngả vàng… mùi mực cũ… thở ra hơi thở của lịch sử… Lịch sử Nha Trang… đã từng… và đang… vẫn tiếp tục… như dòng chảy không ngừng nghỉ…

Biệt danh của Nha Trang là gì?

Chị hỏi gì thế?

Viên ngọc biển Đông. Đấy là cái tên hay nhất, nghe chất hơn nhiều. Xứ sở bãi biển đẹp thì… nhàm.

  • Nha Trang nổi tiếng vì biển.
  • Khách du lịch thích đến đây.
  • Nhiều resort sang chảnh. Tôi từng ở Vinpearl, view đẹp khỏi bàn.
  • Ốc ở đây ngon, nhưng đắt. Bù lại đồ ăn tươi sống.
  • Tôi thích nhất là đi câu mực đêm. Thú vị lắm.

Nha Trang không có biệt danh chính thức. Nhưng “Viên ngọc biển Đông” nghe hay hơn nhiều. Thích cái gì thì gọi cái đấy thôi.

Nha Trang được ví như thế nào?

Chị hỏi Nha Trang được ví như thế nào hả? Em nhớ…

  • Hòn ngọc biển Đông, đúng rồi, cái tên cứ ngân nga mãi trong đầu em. Nước biển xanh ngắt, trong veo như pha lê, ánh nắng chiều nhuộm vàng cả một vùng biển mênh mông. Cát trắng mịn màng như tấm thảm khổng lồ trải dài tít tắp, êm ái dưới chân. Lúc ấy, em thấy mình nhỏ bé giữa thiên nhiên bao la, như một hạt cát giữa sa mạc rộng lớn, nhưng lại thấy bình yên đến lạ.

  • Em còn nhớ những rặng san hô rực rỡ sắc màu, như một thành phố lung linh dưới đáy đại dương. Cá bơi lội tung tăng, tạo nên một bức tranh sống động, huyền ảo. Những khoảnh khắc ấy, đọng lại trong em mãi mãi, như một giấc mơ đẹp. Đến giờ em vẫn còn thấy… đẹp quá!

  • À, Nha Trang còn là thủ phủ du lịch biển của Việt Nam nữa chị ạ. Em thấy đúng thế thật. Năm ngoái, em đi Nha Trang cùng gia đình, khắp nơi đều thấy người đông nghịt. Từ những khu nghỉ dưỡng sang trọng cho đến những quán ăn bình dân ven biển, đều nhộn nhịp, sôi động. Em nhớ nhất là buổi tối, dạo bước trên bờ biển, nghe tiếng sóng vỗ rì rào, mát rượi. Không khí thật trong lành.

Nha Trang đẹp lắm chị ạ. Em rất muốn quay lại đó.

#Chốn Nghèo #Miền Trung #Xứ Nghệ